Hứa Luật Thanh là một người ôn hòa, lại còn hiểu được tâm tư cô, nói chuyện cùng anh, Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.

Sau khi Lý Tú Chi đi khỏi, Lâm Vãn Vãn cũng không có chuyện gì để làm, nên cô dọn dẹp băng ghế, ngồi cùng Hứa Luật Thanh.

“Quanh đây có con sông nào không?”

Lâm Vãn Vãn cảm thấy đào cỏ dại hay vỏ cây cũng không thể lâu dài, mặc kệ là cỏ dại hay là vỏ cây, luôn phải có thời điểm ăn hết.

“Gần chân núi đầu thôn có một con sông, là một nhánh sông Hoàng Hà chảy qua, cũng không có nhiều nước.”

Hứa Luật Thanh cho rằng Lâm Vãn Vãn đang hỏi về chuyện lấy nước, cho nên nói cho cô biết vị trí, nhưng sông Hoàng Hà, rất nhiều bùn, cũng chỉ là một nhánh sông, cho nên nước cũng không được sạch.

“Không phải tìm nước, tôi muốn đi đến sông xem có cá hay không.”

Sau khi Lâm Vãn Vãn ăn nửa cái bánh bột ngô, đã đỡ đói hơn rất nhiều, nên muốn ra sông bắt vài con cá.

“Nước sông chảy xiết, xung quanh lại là núi, khó tránh khỏi việc có thú dữ đói bụng xuất hiện, cô chạy như thế nào?”

Hứa Luật Thanh không muốn Lâm Vãn Vãn mạo hiểm mạng sống của mình, thôn của bọn họ xây dựng gần núi, nếu có nạn đói, cũng sẽ không thiếu thức ăn, nhưng không ai dám lên trên núi, chỉ vì mấy năm trước những người đi lên núi thì không bao giờ quay trở lại.

Ở dưới chân núi vẫn có thể sống sót, nhưng nếu là lên núi, e rằng đến mạng cũng không giữ nổi.



“Không vấn đề gì cả, sức lực tôi rất lớn, nếu gặp nguy hiểm, tôi lập tức chạy về.”

Lâm Vãn Vãn không để tâm, cô thậm chí nghĩ rằng, nếu có thể lên núi kiếm chút thức ăn cũng tốt, nhưng cô không dám nói ra ý tưởng này.

“Anh muốn trở về phòng sao? Hay là ngồi ở trong viện chờ tôi?”

Lâm Vãn Vãn nhất quyết muốn đi, cô rất tin tưởng vào năng lực của bản thân.

“Đưa tôi về phòng.”

Hứa Luật Thanh thở dài một hơi, anh biết mình khuyên không được Lâm Vãn Vãn.

Anh không ngốc, anh biết, chuyện trèo đèo lội suối này, sớm hay muộn cũng phát sinh, đám người đói vì miếng ăn, cũng sẽ không tiếc mạng mình.

Nhưng anh không ngờ rằng, vợ mình lại là người đầu tiên muốn đi.

“Cô phải chú ý an toàn, gặp nguy hiểm lập tức chạy, đồ vật có thể không cần, chỉ cần người trở về.”

Hứa Luật Thanh không yên tâm, rốt cuộc Lâm Vãn Vãn đã có vết xe đôt, anh thật sự không tin lời Lâm Vãn Vãn nói

“Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi khẳng định sẽ không bị gì trở về.”

Lâm Vãn Vãn vỗ ngực bảo đảm, cô ở mạt thế đã có rất nhiều lần phải đối mặt với vô số dị thú và cây cối biến dị nhưng đều có thể bình yên vô sự, huống chi ở chỗ này.



Hứa Luật Thanh được Lâm Vãn Vãn đặt ở trên giường, thấy cô muốn ra ngoài, lại mở miệng nói: “Cô đến phòng bếp lấy sọt mang theo, có cả bao nữa, nếu cô may mắn, nhặt được nhiều đồ, thì lấy bao che lại, không thì người khác nhìn thấy sẽ nổi lòng tham.”

Lâm Vãn Vãn nghe anh nói như vậy, lập tức gật đầu.

Hứa Luật Thanh luôn suy xét chu toàn, hiện tại thiếu lương thực, nếu cô bắt được cá, khó tránh khỏi bị những người có lòng tham ra tay với cô.

“Tôi đi, anh ở đây chờ tôi về.”

Lâm Vãn Vãn chào xong, thì ra cửa.

Cô lặng lẽ đi ra ngoài, không gây sự chú ý với những người xung quanh, rồi khóa cửa lại.

Bởi vì chỉ có một mình Hứa Luật Thanh ở nhà, nên cô không tính đi quá lâu, coi như đi xem tình hình trước, chờ rảnh rỗi lại đến.

Đến sông, Lâm Vãn Vãn tìm vài nhánh cây, cuốn ống quần lên, rồi nhảy xuống sông.

Có lẽ là nạn đói hoành hành khắp nơi, nên cá trong sông không to, chỉ cỡ một bàn tay.

Lúc cô bắt cá, phải chú ý lắm, mới có thể bắt được.

Lâm Vãn Vãn cũng không tham, cầm lấy năm con cá, chuẩn bị về nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương