[ Thập Niên 80 ], Tái Giá Ma Ốm, Mẹ Chồng Cho Ta 10 Tỷ
Chương 23: Yêu Đương Làm Con Người Toàn Thân Có Lực

Gió sông thổi bay mái tóc của Khương Ninh, che đi tầm mắt của cô....

Trong lúc hoảng hốt, cô như lại nhìn thấy được mái tóc hoa râm, mặt toàn nếp nhăn, lại không có chút luộm thuộm Cố Thiêm Hành. Ánh mắt anh nhìn cô, vĩnh viễn ôn nhu như vậy.

Đến cuối cùng...Anh không màng tất cả mà chết cùng cô, trong trái tim cô có một chút rung động. Khương Ninh lúc ấy cái gì cũng không muốn, chỉ muốn gả cho anh, cùng anh một đôi một đời đều ở bên nhau.

Chân cô, tay cô, căn bản không trải qua đại não đồng ý.

Chân cô đã bước nhanh về phía anh, tay ôm chặt lấy anh. Ngực anh rất rộng lớn, mùi hương trên người cũng rất dễ ngửi....

Cô đem khuôn mặt nhỏ chôn chặt ở trái tim anh, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, nghẹn ngào nói," Không cần đẩy em ra"

Tay Cố Thiêm Hành giơ lên, dừng ở giữa không trung rồi chậm rãi vòng ra sau lưng cô, vỗ nhẹ nhẹ." “Khương Ninh đồng chí, anh…… sẽ tận lực đối tốt với em.”

Khương Ninh nghe vậy, kích động từ trong lòng ngực anh nhìn lên, “Thật sự?”

Cố Thiêm Hành xấu hổ gật đầu, “Nhưng là thân thể của anh…… Không tốt lắm, cũng không biết…… Có thể sống bao lâu…… Khương Ninh đồng chí, em thật sự không sợ sao?”

Chính là anh sợ, cô gái mập mạp có nụ cười xán lạn này làm ran rã trái tim anh.

Anh thật sự sợ hãi, nếu anh chết đi rồi...Cô một mình ở lại nhận hết cười nhạo, châm chọc của mọi người.

Khương Ninh hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, “Em không sợ! Cố Thiêm Hành, có em ở đây, anh sẽ không có việc gì! Bệnh của anh sẽ tốt, nhất định sẽ tốt.”

“Tốt, anh tin em.”

Đơn giản bốn chữ, lại như mặt trời tháng ba, sởi ấm trái tim Khương Ninh.

Khương Ninh kích động, lại lần nữa nhào vào trong lòng ngực anh, giống như đứa tre cọ cọ ngực anh.

Nhưng anh lại không dám ôm cô.

Cảnh giác nhìn bốn phía, xem có người qua lại hay không, nếu có người đi qua, anh liền lập tức kéo áo khoác của mình che chắn khuôn mặt nhỏ của cô, không cho người khác nhìn thấy. Khóe miệng anh bất tri bất giác nhếch miệng cười.

Sau khi xác định tâm ý, hai người cùng đi dạo trên bờ sông, cô đi trước, anh đi sau.

Anh quan sát trên mặt đất, ở xung quanh, nếu có nhành cây, anh có thể lập tức đẩy ra. Nếu có người lại đây, anh lập tức có thể che chở cô, không cho cô bị người khác đụng phải.

Yên lặng, dùng cách của mình bảo vệ cô.

Khương Ninh biết thím Cố tính tình dịu dàng , ôn hòa, dưỡng ra Cố Thiêm Hành tất nhiên cũng là một người ôn hòa, dịu dàng.

Anh ít nói ít cười bởi vì anh chỉ nói cười với người mà anh để ý.



Khương Ninh cố ý thả chậm bước chân, cùng anh đi ngang nhau, sau đó duỗi tay, “Nắm?”

Ý bảo anh dắt tay cô.

Cố Thiêm Hành nhìn nhìn bàn tay nhỏ dài của cô, không đưa tay ra.

Khương Ninh hơi nhíu mi, trực tiếp chủ động dắt tay anh, Cố Thiêm Hành nháy mắt thân thể cứng đờ.

Khương Ninh kéo tay anh một chút, ý bảo anh đi về phía trước.

Anh lúc này mới bước bàn chân đã đông cứng đi về phía trước……

Khương Ninh lần đầu tiên thấy Cố Thiêm Hành đáng yêu như vậy, liền nhịn không được cười trộm.

“Em cười cái gì?”

Cố Thiêm Hành buồn bực hỏi.

Khương Ninh quay đầu, lúm đồng tiền như hoa, “Cười anh đẹp.”

Đẹp?

Anh đẹp?

Cố Thiêm Hành tâm tư liền không chú ý đến phương diện ngoại hình lắm.

Anh mấy năm nay thân thể không tốt, anh cũng không có tự sa ngã, nằm ở trên giường dưỡng bệnh, liền tĩnh tâm xem các loại sách.

Cho nên trên người anh cảm giác như trải qua lễ rửa tội, lắng đọng lại, đặc biệt trầm ổn, mỗi lời nói cử chỉ cũng phi thường có hàm dưỡng.

Cố Thiêm Hành đem Khương Ninh đưa đến cửa nhà , lúc hai người chuẩn bị tạm biệt nhau thì phía sau truyền đến tiếng phanh xe.

Khương Ninh quay đầu liền nhìn thấy cha cô đang cưỡi 28 Đại Giang tan tầm về nhà," Cha"

Khương Hào Phóng nhìn nhìn Cố Thiêm Hành," Thiêm Hành, tới cũng tới rồi, nếu không vào nhà chơi một chút?"

Đứa bé này nhìn khí vũ hiên ngang, nhưng tiếc là bị bệnh, nếu không thật đúng là một bến đỗ tốt. Chỉ là Khương Ninh cũng đã ly hôn qua một lần, cái điều kiện này tìm Cố Thiêm Hành người này, tuy thân thể yếu một chút nhưng nếu có thể thiệt tình chung sống với con gái, nhân phẩm tốt cũng được.

Cố Thiêm Hành nhìn về phía Khương Hào Phóng, hoàn toàn không có giống như lúc nãy cứng đờ, bình tĩnh đi về phía trước," Khương thư ký, trời tối rồi, cháu không thể ở lại, nên sớm về thôn"

Khương Hào Phóng nhìn Khương Ninh mặt đầy ý cười, lập tức minh bạch, hai đứa bé là nhìn vừa mắt nhau.

Ông còn muốn nói gì nữa thì Cố Thiêm Hành giành trước một bước nói." Ngày mai Thiêm Hành sẽ đúng giờ đến nhà xin bát tự, lúc ấy sẽ chính thức chào hỏi chú và thím ạ"

"Được, cháu về đi"



Cố Thiêm Hành dạ một tiếng, nhìn nhìn Khương Ninh, hơi gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Khương Hào Phóng nhìn theo bóng dáng của Cố Thiêm Hành, phát hiện đứa bé này khí chất rất tốt. Cho dù bị bệnh nặng thì thân thể cũng cong chút nào, giống như cây trúc, là một quân tử.

Trong thông ngoài thẳng, công chính liêm minh. Con gái ông ánh mắt rất tốt.

Khương Ninh xem cha cô nhìn nhập thần như vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ ông một cái," Cha, ngài đây là xem con rể, càng xem càng vừa lòng sao?”

Khương Hào Phóng điểm nhẹ trán cô,: Con cái nha đầu này thật không biết e lệ, bát tự còn chưa đưa tới, liền nói con rể, con đây là gấp không chờ nổi muốn gả cho cậu ta sao?

Khương Ninh đẩy xe đạp nhà mình vào, nói," Trước kia con bị mỡ heo che tâm, không phát hiện Cố Thiêm Hành tốt, hiện tại con may mắn kịp thời tỉnh ngộ, xoay chuyển cuộc sống của mình, không phải rất tốt sao?"

Khương Hào Phóng nghe lời này, hơi buồn bực, “Gì? Ý của con là trước kia Cố Thiêm Hành liền đối với con có ý tứ à?”

"Đúng nha, Cha, ngài rất khó tin đi? Trên này cũng có người không xem ngoại hình, chỉ xem nhân tâm, cha nói người như vậy có đáng giá gả không?" Khương Ninh nói như vậy là muốn cha cô an tâm.

Khương Hào Phóng gật gật đầu, " Nói cũng đúng, các con vốn dĩ lớn lên cùng thôn, con hồi nhỏ ngoan ngoãn như vậy, cậu ta đối với con rễ tình đâm sâu cũng là bình thường. Cha chính là hối hận...

Chính mình mắt mù, Không nhìn thấu gian kế của Phương Xuân Hồng, hủy hoại gương mặt xinh đẹp, còn có thân hình thon gọn của con, bằng không con gái của cha gả cho thanh niên đẹp trai tài giỏi nào mà không được."

Khương Ninh cười tươi như hoa," Cha, như vậy cũng tốt, càng giúp con có thể tìm được người thiệt tình yêu con"

Cô ám chỉ Cố Thiêm Hành.

Khương Hào Phóng cũng tán đồng gật đầu, biểu tình rõ ràng cũng thả lỏng vài phần, không giống như trước căng chặt như vậy.

Cố Thiêm Hành đi không bao xa liền quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của Khương Ninh. Nếu nói về ngoại hình, cô tựa hồ không phải người khiến cho người vừa gặp đã thương, nhưng ánh mắt của cô luôn có cái gì tác động trái tim anh, khiến anh mơ mãi một giấc mộng.

Anh rõ ràng cùng cô gặp chỉ có vài lần...

Trong lúc Cố Thiêm Hành thất thần , hoàn toàn không phát hiện Tào Kiêu đứng phía trước. Cậu ta đột nhiên tập kích anh.

Cố Thiêm Hành tuy rằng trên người bị thương, nhưng thân là quân nhân cảnh giác còn có, tay mắt lanh lẹ giơ tay chế phục người tới.

Tào Kiêu tự nhiên không có giãy giụa, cũng không có trốn, ăn đau hô nhỏ: “Đau…… Đau……Em nói anh một người bệnh sao sức lức còn lớn như vậy! Có phải do tình yêu làm toàn thân anh tràn ngập năng lượng không?"

Cố Thiêm Hành vừa thấy là thằng nhóc Tào Kiều miệng nói như nổ pháo kia liền hung hăng mà đẩy cậu ta một cái.

Tào Kiêu lảo đảo một cái, cũng may cậu kịp thời cầm được cửa xe ô tô, mới miễn cưỡng không bị té ngã," Em xem anh kết hôn, tuyệt đối có thể làm mấy hiệp, sức lực lớn như vậy mà. "

Cố Thiêm Hành mắt lạnh liếc cậu một cái," Nói đủ chưa?"

Tào Kiêu cười hề hề, lắc đầu," Chưa đủ, em chính là rất tò mò, anh nói xem anh tướng mạo đường đường chính chính như vậy, vì sao lại chọn trúng Khương Ninh a, cha cô ấy tuy rằng không tồi nhưng anh không cần phải hy sinh như vậy chứ"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương