[ Thập Niên 80 ], Tái Giá Ma Ốm, Mẹ Chồng Cho Ta 10 Tỷ
Chương 19: Mẹ , Sao Mẹ Tàn Nhẫn Như

Lão đại phu cũng là một người có tâm địa tốt, nhiệt huyết với nghề. Sợ nhiều người nữa bị chịu thương tổn.

Tiền Nguyệt Hoa hiện tại vẫn chưa thể tiếp thu, đứng một chỗ ngây người như phỗng.

Vẫn là Khương Ninh phản ứng nhanh, lập tức dùng điện thoại trong phòng khám của lão đại phu báo công an, sau đó đưa lão đại phu đến hiện trường.

Thời điểm công an đến.

Lão đại phu cũng đã tới.

Kiều Du dẫn người đến bắt, đem thầy thuốc Lý cùng Phương Xuân Hồng toàn bộ trói lại.

Kiều Du nghe Khương Ninh nói toàn bộ câu chuyện, nghiến răng ken két: " Ninh Ninh, chuyện này tớ sẽ phụ trách, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này. Chỉ cần ai tham gia, tớ một người cũng sẽ không tha."

Phương Xuân Hồng nghe vậy liền luông cuống.

Nhìn Tiền Nguyệt Hoa," Chị dâu, chuyện... chuyện này sao lại như vậy? Chị dâu, chị cứu cứu em với....Chị dâu, chị không thể mặc kệ em, ba của Tú Tú mất là vì giúp anh cả đó...Chị hiện tại sao có thể mặc kệ sống chết của em?

Khương Ninh biết tính Tiền Nguyệt Hoa dễ mềm lòng, trọng tình nghĩa.

Năm đó chú hai là vì cha cô mới xảy ra chuyện, cho nên nhà cô luôn nợ nhà chú hai một nhân tình. Nhưng không đồng nghĩa nhà bọn họ nợ Phương Xuân Hồng.

Khương Ninh cười lạnh nói," Bà muốn mạng của tôi và mẹ tôi, cha tôi còn phải mang ơn đội nghĩa bà sao?"

Phương Xuân Hồng đồng tử co rút lại," Ninh Ninh, cháu nói cái gì vậy? Những chuyện này đều do một mình thầy thuốc Lý kia làm, cùng thím có quan hệ gì? ta cũng là người bị hại."

Bà liền nghĩ muốn đem mọi chuyện đổ trên đầu tên họ Lý kia,

Thầy thuốc Lý lại không phải đồ ngốc." Phương Xuân Hồng, bà còn không nhìn ra sao, bà đã rơi vào bẫy rập của cháu gái bà. Cô ta cố ý làm cho chúng ta chó cắn chó, tôi có việc gì thì bà thoát được tội chắc"

Thầy thuốc Lý cuối cùng phản ứng lại.

Khương Ninh cũng không quá ngạc nhiên, dù sao không phải ai cũng ngu ngốc như Phương Xuân Hồng.

Khương Ninh nhìn thầy thuốc Lý, " Chú Lý, chuyện năm đó, chuyện hiện tại, chú hãy nói rõ một năm một mười đi, chú cũng chỉ là do người xúi giục mà thôi, nhiều nhất là cải tạo mấy năm. Còn nếu bị tội mưu hại mạng người, sẽ bị bắn chết, hơn nữa những chuyện này chú hẳn có bằng chứng đúng không?'

Thầy thuốc Lý ngẩng đầu nhìn Khương Ninh bằng ánh mắt khiếp sợ.



Năm đó tiểu nha đầu này nhìn ngu đần, mới ngắn ngủn mấy năm không thấy, đầu óc sao lại thông minh như vậy, cư nhiên biết trong tay ông còn có lưu lại chứng cứ?

Phương Xuân Hồng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thầy thuốc Lý," Cái gì? Cái gì mà chứng cứ? Lý Nguyên, ông cái đồ vật hỗ trướng, ông chiếm thân thể tôi, hủy hoại sự trong sạch của tôi, còn dám đề phòng tôi"

Mất mặt, thật sự mất mặt..

Những người vây xem đều không thể nghe nổi nữa.

Thầy thuốc Lý khóe mắt muốn nứt ra trừng mắt nhìn Phương Xuân Hồng, " Tiện nhân, bà câm miệng cho tôi, lúc trước chính là bà cởi hết áo quần nằm trên giường tôi, cái gì kêu... tôi chiếm thân thể bà"

Tất cả bị hủy hoại! Hết rồi! Ông vất vả lập nên phòng khám, bây giờ toàn bộ bị tiện nhân này làm hỏng hết.

Ông hận đến nghiến răng nghiến lợi, đồ không có đầu óc.

Phương Xuân Hồng cũng bất chấp tất cả, thầy thuốc Lý không biết xấu hổ thì bà cũng không cần giữ mặt mũi làm gì.

Hai người không coi ai ra gì, công khai chửi mắng nhau giữa chốn đông người, lời gì khó nghe đều nói ra hết.

Tiền Nguyệt Hoa là người thứ nhất không nghe được mấy lời này, nhìn về phía Kiều Du, " Đội trưởng Kiều, nhanh đem bọn họ đưa đi đi, mong cháu nhất định phải điều tra rõ ràng, ấn theo luật pháp mà xử lý"

" Thím, ngài yên tâm"

Kiều Du lập tức kêu người, đem hai người kia đưa về cục.

Còn có lão đại phu cũng cùng trở về Cục Công An ghi lời khai, làm nhân chứng.

Lý Nguyên bên này một ngụm cắn chặt Phương Xuân Hồng lấy tiền xúi giục ông ta làm việc hại người, ông ta còn có bút ký. Ngày nào, giờ nào, năm nào, cho bao nhiêu tiền, ở đâu, sai ông ta làm việc xấu gì.

Lý Nguyên đều rành mạch nói ra tất cả, chuyện năm xưa cũng nói hết.

Tiền Nguyệt Hoa cùng Khương Hào Phóng thời điểm nhìn lời khai của ông ta, tức giận đến toàn thân phát run.

Tiền Nguyệt Hoa nhìn Khương Ninh," Ninh Ninh nhà tôi bị bệnh cũng là các ngươi một tay tạo thành, lớn lên như bây giờ cũng là các ngươi một tay tạo thành! Các ngươi là một lũ điên, con bé lúc đó còn nhỏ như vậy.."

Phương Xuân Hồng hai mắt đẫm lệ mông lung lắc đầu," Chị dâu, anh cả.... thực xin lỗi... em lúc ấy bị quỷ làm mờ mắt, anh chị làm ơn tha thứ cho em... không cần bỏ mặc em ở đây"

Tiền Nguyệt Hoa là người văn minh, nhưng giờ khắc này cũng tức giận đến mức muốn giơ tay đánh Phương Xuân Hồng, " Cô cái đồ vô tri, ngu xuẩn! Con gái út của tôi là tôi dùng tính mạng chính mình sinh ra...Cô cư nhiên dám đối với con bé như vậy còn muốn tôi tha thứ cho cô? Tôi hiện tại nghĩ muốn bóp chết cô đều có."

Nhưng bà là người có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, cố nén tức giận trong lòng.



Phương Xuân Hồng thấy cầu Tiền Nguyệt Hoa cũng vô dụng, liền nhìn về phía Khương Hào Phóng, anh cả là người coi trọng tình nghĩa huynh đệ nhất, anh cả nhất định sẽ tha thứ cho bà, nhất định là vậy.

Kết quả...

Khương Tú chắn trước mặt Khương Hào Phóng:" Mẹ! Mẹ nghĩ cái gì vậy? Mẹ cư nhiên muốn giết chết bác dâu cả... Mẹ bây giờ còn muốn bác cả tha thứ, mẹ cảm thấy có khả năng không?

Sai chính là sai rồi, mẹ nhận tội đi, sau đó ở bên trong hảo hảo suy ngẫm lại. Ta vì sao lại có người mẹ như mẹ chứ, con vẫn luôn nói với mẹ, nếu không có nhà bác cả thì liền không có chúng ta ngày hôm nay,...Mẹ... Ngài quá hồ đồ rồi"

Phương Xuân Hồng nghe Khương Tú nói, thân thể có chút suy sụp, bà bị con gái bà vứt bỏ.

Đúng, vứt bỏ bà, con bé sẽ không vì chuyện của bà mà bị liên lụy, nếu không cả đời của con bé coi như xong rồi...

Phương Xuân Hồng nằm gục trên bàn, oa oa khóc rống lên," Tôi sai rồi... thực xin lỗi...tôi là nhất thời hồ đồ, tôi nhận tội...hết thảy mọi chuyện, đều là tôi làm, đều là tôi..."

Khương Ninh một bên im lặng xem tuồng, Khương Tú rõ ràng có chút chột dạ. Nói xong, lặng lẽ liếc liếc nhìn Khương Ninh một cái, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Khương Ninh, hốt hoảng thu hồi ánh mắt.

Khương Ninh chuyển động vòng tay.

Suy nghĩ của Khương Tú xuất hiện bên tai," Mẹ , ngài đừng trách con, bác cả rất dễ mềm lòng, mẹ chỉ cần nhận sai, sau đó bác cả nguôi giận, con ở bên ngoài sẽ giúp mẹ nói tốt vài câu.

Mệnh tóm lại vẫn giữ được. Nếu là.... con giữ không nổi... Mẹ đừng có trách con. Mẹ bị tội, con cũng chạy không thoát. Ai kêu mẹ như vậy ngốc, bị Khương Ninh lừa.

Khương Ninh người này, thật không nghĩ tới... rõ ràng nhìn ngu ngốc như vậy... lại đột nhiên cấp mẹ đào hố! Đáng chết... Cô sau này phải cẩn thận một chút mới được...."

Quả nhiên... con nhóc này tâm tàn nhẫn nhất, Khương Tú nghĩ chính mình vì đại nghĩa diệt thân, cha cô sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc, cô sẽ không cho cô ta cơ hội này.

Từ Cục Công An đi ra ngoài.

Khương Tú xoa xoa khóe mắt, khó chịu nói:" Bác cả, cháu sẽ về nhà cũ ở. Mẹ cháu làm chuyện như vậy, cháu không còn mặt mũi ở lại nhà bác. Bác dâu cả, bác đừng tức giận, thân thể quan trọng. Vì mẹ cháu, đem thân thể khó chịu, thực không tốt"

Cô ta nói xong, lại nhìn về phía Khương Ninh:" Ninh tỷ, thực xin lỗi... đều do mẹ em, nếu không chị cũng không thành ra như vậy. Chị không cần hận bà ấy, chị cứ hận em đi. Thực xin lỗi... nửa đời sau, em nguyện ý đền bù hết thảy sai lầm của mẹ em đối với chị"

Không hổ là diễn viên tương lai, còn nhỏ mà tâm cơ liền sâu như vậy, diễn như thật.

Khương Ninh lôi kéo tay của Khương Tú, " Tú Tú, em thật sự muốn giúp thím hai sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương