[ Thập Niên 80 ], Tái Giá Ma Ốm, Mẹ Chồng Cho Ta 10 Tỷ
Chương 12: Ninh Ninh Cùng Thiêm Hành Rất Xứng Đôi

Cũng may lúc này Đặng Lan sợ gặp phiền phức, đem xẻng sắt vứt đi.

Ô Tiểu Mai im hơi lặng tiếng đem xẻng sắt, còn có xung quanh đồ vật có khả năng đả thương người toàn bộ cất giữ.

Ô Tiểu Mai thật sự không biết Tiền Nguyệt Hoa làm thư ký thái thái nhiều năm như vậy nhưng sức chiến đấu còn rất lợi hại. Mà cùng đúng, trước kia bà một mình nuôi bốn đứa con sao có thể không lợi hại.

Khương Ninh nhìn miệng vết thương trên người Đại Hoàng, phát hiện hơi thở của nó hiện tại thật mỏng manh.

Nhưng nó vẫn nhìn Khương Ninh, trong mắt hình như có nước mắt.

Khương Ninh yết hầu đè nén cực kỳ khó chịu.

Đại Hoàng, đều là chị hại em, thực xin lỗi! Thực xin lỗi……Chị sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Cô nhẹ nhàng mà vỗ về đầu nó.

Đại Hoàng rầm rì rên rỉ, giống như có chút thống khổ.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

Chạy về phòng, lấy ra một gói thuốc nhỏ.

Đó là bột thuốc đau đầu.

Cô lập tức xé ra đắp lên miệng vết thương của nó, đồng thời gắt gao ấn miệng vết thương, muốn cầm máu giúp nó.

Có lẽ do cảm xúc của cô quá mức kích động, sức lực không đủ, cho nên căn bản không cầm được máu.

Bỗng nhiên có người lại đây.

Người ấy đẩy tay cô ra, lấy mảnh vải đen thật dài đem Đại Hoàng bao lại, sau đó bàn tay lớn áp vào miệng vết thương của Đại Hoàng, âm thanh trầm thấp nói: “Nhanh, đem bột thuốc này đổ một ít vào miệng nó đi.”

Khương Ninh nhìn Cố Thiêm Hành tay chân lanh lẹ, sửng sốt một chút, phút chốc phản ứng lại đây, lập tức lấy bột thuốc đau đầu cho vào miệng Đại Hoàng.

Đại Hoàng cầu sự sống vô cùng mạnh.

Cô cho nó uống thuốc, nó cũng không chống cự.

Dưới sự trợ giúp của Cố Thiêm Hành.

Đại Hoàng uống xong bột thuốc, máu ở miệng vết thương cũng đã ngừng.

Anh ấy chậm rãi buông tay ra, “Anh hiện tại ôm nó đi bác sĩ, có thể sống hay không chỉ xem vào chính nó.”

Khương Ninh trước mắt cảm kích nhìn Cố Thiêm Hành, “Hảo, cảm ơn.”

Cố Thiêm Hành nhìn Khương Ninh một cái, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Đem Đại Hoàng giao cho Cố Thiêm Hành, Khương Ninh cũng liền an tâm.

Xoay người nhìn về phía Đặng Lan.

Tay nắm chặt thành nắm đấm.



Không nói hai lời, cầm lấy thùng đựng nước đồ ăn thừa dưới mái hiên, hô: “Mẹ, tránh ra!”

Tiền Nguyệt Hoa phản ứng cực nhanh, lắc mình tránh .

Một thùng nước đồ ăn thừa trực tiếp hắt lên người Đặng Lan.

Từ trên xuống dưới mùi tanh tưởi đến cực điểm.

Đặng Lan bất ngờ đứng đơ tại chỗ, gầm rú, “A……”

Lúc này đại đội trưởng thôn Đại Lăng còn có thư ký đều tới.

Nhìn máu trên mặt đất, còn có một thân nước đồ ăn thừa Đặng Lan, cảm xúc phi thường kích động, “Cái bà già này…… Ba ngày hai bữa liền tìm việc cho tôi…… Một ngày không đánh nhau, da liền ngứa phải không?”

Đặng Lan vừa tức, vừa ủy khuất, nghĩ há mồm nói chuyện, lại sợ nước bẩn rơi vào miệng, thật là khổ không nói nên lời.

Chỉ biết đứng yên nghe đại đội trưởng quở trách, chỉ trích.

Sau đó còn nói bà ta ngày mai đến đại đội tiếp thu giáo dục.

Đại đội trưởng đem Đặng Lan giáo dục xong rồi.

Hắn lúc này mới đi về phía Tiền Nguyệt Hoa, “Ai nha, Tiền tỷ a, chị sao phải hạ thấp thân phận cùng bà già quê mùa này so đo. Bà ta chính là một đống cứt trâu, vừa xấu vừa làm người ghê tởm.”

Tiền Nguyệt Hoa nhìn nhìn máu trên mặt đất, lại nhìn về phía Khương Ninh, “Ninh Ninh, chúng ta đi.”

Đây cũng coi như đại thắng trở về.

Chỉ là vết thương của Đại Hoàng làm Khương Ninh lo lắng vô cùng.

“Mẹ…… Nếu không ngài về trước đi? Con phải đi xem Đại Hoàng.” Nói xong cô đem túi tiền đưa cho Tiền Nguyệt Hoa.

Kỳ thật nhà bọn họ không thiếu chút tiền này.

Nhưng tiền này cần thiết phải lấy về, tuyệt đối không thể cho Đặng Lan chiếm tiện nghi.

Bà ta làm người không tốt, tâm tư lại rất là ác độc!

Đặng Lan bây giờ trở thành chê cười của toàn thôn.

Đại đội trưởng cùng thư ký hung hăng mà giáo huấn, giáo dục.

Tiền Nguyệt Hoa liền biết Khương Ninh đau lòng Đại Hoàng, cho nên liền tùy cô.

Xoay người, bà nhìn thấy Nghiêm Chi, vừa rồi cùng Đặng Lan cãi nhau, không có chú ý bạn học cũ.

Nghiêm Chi lập tức đi lên trước, “Nguyệt Hoa, đến nhà mình uống ly trà đi.”

Tiền Nguyệt Hoa lập tức liền cùng Nghiêm Chi về nhà, nhìn ngôi nhà lớn cảm thán, “Nhà này được xây thật lớn. Công việc của Thiêm Hành bây giờ thế nào, đi làm không?”

Nghiêm Chi đổ trà vào ly đưa cho Tiền Nguyệt Hoa.

Ô Tiểu Mai chen vào nói, “Thủ trưởng thật ra muốn an bài công tác cho Thiêm Hành, chỉ là thân thể cậu ấy tuy rằng có thể xuống giường nhưng cũng không quá khỏe mạnh. Còn phải dưỡng thêm nữa.”

Tiền Nguyệt Hoa đau lòng nhìn ảnh chụp một thân quân trang, phấn chấn oai hùng Cố Thiêm Hành, “Đứa trẻ này vì tổ quốc hy sinh lớn như vậy, cậu yên tâm, thân thể cậu ấy tốt lên, quốc gia khẳng định sẽ cho cậu ấy tìm một công việc tốt.”



Nghiêm Chi chua xót cười, “Mình tự nhiên là tin tưởng tổ quốc, hơn nữa nam tử hán bảo vệ quốc gia, đó là trách nhiệm. Hiện tại chỉ cần nó khỏe mạnh mình liền cảm thấy mỹ mãn.”

“Thím Cố, thím đừng cực đoan như vậy, cháu đang nơi nơi nhìn xem, cháu tin tưởng sẽ có cô gái tốt nguyện ý gả cho Thiêm Hành.”

Nghiêm Chi lúc trước nhờ Ô Tiểu Mai giúp đỡ chuyện này.

Ô Tiểu Mai cũng tận tâm tận lực tìm kiếm, chỉ là không……

Chuyện này cũng phải có duyên phận.

Nhìn bên ngoài thấy Khương Ninh kỵ 28 Đại Giang đi tìm Cố Thiêm Hành, bà trong đầu lập tức sinh ra một cái ý tưởng, nhưng mà không dám ở trước mặt Tiền Nguyệt Hoa nói.

Tuy Khương Ninh nhỏ nhất nhưng lại là bảo bối trong nhà. Khương gia không nhất định chấp nhận con trai bà.

Tiền Nguyệt Hoa nghe chuyện này, nhíu mày, “A Chi, mình cảm thấy chuyện này gấp không được. Thiêm Hành là đứa trẻ tốt, hiện tại thân thể không tốt, các cô gái sẽ chướng mắt cậu ấy, nhưng không đại biểu thân thể cậu ấy vẫn luôn không tốt, chờ đến thân thể cậu ấy tốt một chút, mình làm thẩm sẽ giúp cậu ấy tìm đối tượng. Thiêm Hành đầu óc thông minh lại có quân công trong người, tương lai khẳng định sẽ có tiền đồ tốt”

Nghiêm Chi nhìn Tiền Nguyệt Hoa, chính là muốn nói lại thôi.

Sau giấc mơ kia.

Bà tìm thầy bói xem qua.

Lão chồng bà chính là có ý này.

Bà thực thích Khương Ninh, Tiền Nguyệt Hoa cũng là người hiểu lý lẽ, nếu có thể kết thông gia, khẳng định là chuyện không thể tốt hơn.

Nhưng mà thôi.

Bà liền sợ bây giờ tùy tiện nói chuyện này, hiện tại làm bạn tốt, vạn nhất nói ra chuyện này, nháy mắt liền trở mặt.

Tiền Nguyệt Hoa cùng Ô Tiểu Mai, ngồi chơi một lát rồi đạp xe về thành.

Trên đường trở về, Ô Tiểu Mai thử hỏi “Thím Khương, thím thực thích Thiêm Hành sao ?.”

“Đứa trẻ này tốt.”

“So với Lý Đại Quải thì sao?”

“A, Lý Đại Quải có thể cùng Thiêm Hành so sao? Đó là một cái trên trời một cái dưới đất. Cha của Thiêm Hành là lão quân nhân, cậu ấy 18 tuổi tòng quân, thông minh lại hiếu học. Ở trên chiến trường bị thương là vì bảo vệ thủ trưởng.

Sau đó thủ trưởng trong lòng rất cảm kích, thân thể cậu ấy là quân y từ Bắc Thành tới chăm sóc đấy. Các cô gái kia kiến thức nông cạn nên không biết Thiêm Hành sau này tiền đồ vô lượng như thế nào.”

Tiền Nguyệt Hoa đối với Cố Thiêm Hành rất thưởng thức, một chút cũng không che giấu.

Ô Tiểu Mai bỗng nhiên cười: “Thím xem tiểu Ninh Ninh nhà ta cùng Thiêm Hành rất xứng đôi, đúng không? Vừa rồi tiểu Ninh Ninh lo lắng vết thương của Đại Hoàng, Thiêm Hành không một chút do dự ra tay hỗ trợ.”

Tiền Nguyệt Hoa nghe những lời này, nhìn về phía Ô Tiểu Mai, “Tiểu Mai, cháu sao có thể sinh ra cái tâm tư này?”

“Cái gì mà sinh ra tâm tư, cháu không phải thấy Thiêm Hành ngoan ngoãn, thím Cố làm người rất tốt, mấu chốt nhất chính là thím Cố tuổi lớn, không biết sống được bao lâu.

Thiêm Hành nếu người chiếu cố, nói không chừng thân thể nhanh tốt lên. Cuộc sống của cậu ấy không thể bị trì hoãn nữa, lúc này thế cục biến hóa mỗi ngày. Cậu ấy sớm một chút tốt lên, sớm một chút trở lại cương vị công tác, cuộc sống không phải càng ngày càng tốt sao.”

Ô Tiểu Mai cẩn thận phân tích.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương