Thấy cái quạt kia bay tới, Tạ Miêu đang muốn trốn, Tạ Kiến Quân bên kia đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô một cái.

Sau đó chiếc quạt vải màu hồng lướt qua bên cạnh đầu cô, “bộp” một tiếng đập vào mặt Ngô Thục Cầm phía sau đang ngó đầu về đằng trước phía sau.

Ngô Thục Cầm bị đánh cho sững sờ, tiếp đó che mũi giận dữ nhìn qua, “Cái quạt này của ai?”

Phó Quân vốn chuẩn bị mượn cơ hội bắt chuyện với Tạ Miêu cũng sững sờ.

Cây quạt đập nhầm người, vậy kế tiếp anh ta nên tiếp tục thế nào?

Ngày đó mặc dù Phó Quân bị Tôn Lôi liều sống liều chết kéo đi rồi, nhưng về đến nhà, trong đầu vẫn thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt xinh xắn của Tạ Miêu.

Cho nên vừa nghe thân thích nhà anh ta đang ở đội Ương Ca*, nói hôm nay muốn đến thôn Bắc Xá múa Ương Ca, anh ta liền xung phong đến. Nghĩ đến lúc đó nói không chừng Tạ Miêu sẽ đến xem náo nhiệt, cho nên nghĩ cách nói thêm hai câu với cô, tốt nhất là có thể làm quen cô một chút.

*Múa Ương Ca: Một hình thức múa dân gian Trung Quốc được phát triển từ một điệu nhảy được biết đến trong triều đại Tống.

Đoạn đường vào thôn này, người khác đều nghiêm túc xem Ương Ca, ánh mắt anh ta liếc nhìn khắp mọi nơi, đặc biệt nhìn trên người cô gái trẻ tuổi đang vây xem. Có nhiều lần anh ta suýt nữa bị người ta xem là lưu manh, gặt hái được vô số ánh mắt xem thường.

Cũng may ông trời không phụ lòng người, còn thật sự để anh ta chạm mặt được Tạ Miêu.

Phó Quân cảm thấy mình không thể lãng phí cơ hội siêu tốt này, dứt khoát giả vờ không nhìn rõ ai là người bị đập phải, dẫm lên cà kheo đi về hướng Tạ Miêu.

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, không cẩn thận không bắt được, đập phải cô.”

Tạ Miêu: “...”

Giỏi, bây giờ cô có thể khẳng định, người này thật sự là cố ý.

Không chờ Tạ Miêu nói chuyện, Ngô Thục Cầm bên cạnh đã cực kỳ phẫn nộ.

“Mắt anh mù à? Người bị cây quạt kia đập trúng chính là tôi, là tôi đấy! Anh nói xin lỗi với cô ấy cái gì!”

Phó Quân thấy lừa gạt không được, chỉ có thể cười gượng trước rồi xin lỗi với Ngô Thục Cầm: “Ngại quá, đã nhìn lầm, tôi còn tưởng người bị đập là bị đồng chí nữ này, không ngờ tới là cô, thật xin lỗi.”

“Thế còn tạm được.”



Ngô Thục Cầm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt mới vừa hòa hoãn đi một chút đã thấy đối phương xoay đầu, lộ ra biểu cảm bất ngờ lại kinh hỉ về phía Tạ Miêu.

“Hóa ra là cô nha đồng chí nữ, thật đúng lúc, không ngờ lại có thể gặp lại cô. Cái kia, ừm, cô có thể giúp tôi nhặt cây quạt chút không?”

Phó Quân cũng nghĩ kỹ rồi, anh ta dẫm lên cà kheo không tiện, vừa vặn có thể bảo Tạ Miêu giúp anh ta nhặt cây quạt. Sau đó chờ lát nữa múa xong Ương Ca, anh ta sẽ lấy cớ cảm ơn Tạ Miêu, đến cửa nhà họ Tạ làm quen, thuận tiện lại nói thêm hai câu với Tạ Miêu.

Đến lúc đó anh ta tự giới thiệu với Tạ Miêu, hai người cũng coi như là quen biết rồi, nói không chừng còn có thể tạo sự quen mắt trước người nhà Tạ Miêu.

Nhưng mà ảo tưởng tốt đẹp giống như phép tắc, đều dùng để đập nát.

Mấy anh em nhà họ Tạ ở đây, sao có thể để Tạ Miêu đi nhặt cây quạt được, Tạ Kiến Hoa trực tiếp cúi người, “Để tôi.”

Nhưng mà Ngô Thục Cầm còn nhanh hơn cậu ấy, đã nhặt chiếc quạt hồng kia ném về phía Phó Quân, “Trả anh, đừng dài dòng ở chỗ này cản trở chúng tôi xem múa Ương Ca.”

Phó Quân theo bản năng duỗi tay tiếp lấy, trên mặt dù vẫn mỉm cười nhưng trong lòng quả thực mẹ nó mà.

Có chuyện gì với cô gái bọc kín chỉ để lộ hai mắt này vậy? Sao vẫn luôn đối nghịch với anh ta thế?

Anh ta không chết tâm mở quạt, bày ra dáng vẻ tự mình cho là rất tiêu sái, hỏi Tạ Miêu: “Thế nào? Vừa rồi tôi mua cũng được chứ?”

Toàn thân bày vẻ xin thứ lỗi tiêu chuẩn, lại phối hợp với lụa hồng tay trái, quạt hồng tay phải, quả thực không thể cay mắt hơn.

Tạ Miêu cố nén xúc động cong khóe miệng, nhắc nhở đối phương: “Anh tụt lại phía sau rồi.”

“Không sao, thiếu tôi cũng chẳng sao cả.”

Phó Quân nói xong, lại hỏi lần nữa: “Cô cảm thấy tôi múa thế nào?”

Tôn Lôi cách đó không xa nhìn thấy cảnh này khóc không ra nước mắt.

Nói bao nhiêu lần rồi đừng trêu chọc Tạ Miêu, sao anh ta không nghe chứ? Nhất quyết phải ăn đòn mới chịu dừng lại?

Tôn Lôi muốn xông tới túm Phó Quân đi, nhưng ánh mắt thoáng nhìn một bóng hình trong đám người, lại rụt đầu, trốn đến phía sau người khác.



Anh Quân Tử, đây chính là anh tự tìm lấy, muốn chết thì chết một mình đi, anh em chúng ta sau này không cần nhận nhau.

Cố Hàm Giang lại hoàn toàn không chú ý tới Tôn Lôi, chỉ nhìn Phó Quân cách đó không xa nhíu mày.

Cái người đàn ông ăn mặc sặc sỡ sắc màu này đang dây dưa với Tạ Miêu?

Nhiều người nhìn như vậy, anh ta có thể chút ý chút không?

Mắt Cố Hàm Giang bình tĩnh nhìn bốn phía do dự, nhặt cục đá nhỏ ném qua.

Phó Quân đang tìm chuyện để nói, hỏi người đang ở cùng có phải là em trai cô không, đột nhiên cà kheo dẫm phải cái gì đó, nghiêng một cái.

Mùa đông trên mặt đất có tuyết, vốn dĩ đã trơn, anh ta lập tức mất cân bằng, mạnh mẽ dạng rộng hai chân.

Lúc đó Phó Quân ngốc luôn, là đau đến ngốc.

Có trời mới biết bộ cà kheo này của anh ra cao chừng 1m, cộng thêm chân dài, từ trên dạng chân xuống đau xót thế nào.

Người xung quanh lại coi đây là anh ta đang biểu diễn tiết mục, lực chú ý lập tức chuyển toàn bộ về bên này.

“Thằng bé này rất mềm mại nha, nói xoạc ngang chân liền xoạc ngang chân.”

“Năm nay đội Ương Ca mạnh hơn năm trước nhiều quá, bà cụ kia múa cũng rất tốt, tiểu tử này cũng lợi hại, có tuyệt chiêu.”

Có người thậm chí còn vỗ tay bôm bốp.

“Đẹp! Thêm lần nữa!”

“Đúng vậy, thêm lần xoạc ngang nữa đi! Thằng nhóc, cậu tuyệt lắm!”

Phó? Có tuyệt chiêu? Quân: “...”

Anh cũng sắp đau chết rồi, còn làm phát nữa?

Những người này có tật xấu gì, sao mà thích người khác dạng chân như vậy?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương