Cả một đêm Thủy Đào nằm miên man suy nghĩ, hôm sau còn chưa kịp rời giường, nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng mẹ cô Tả Lệ Bình, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, giấu kẹp tóc cầm trên tay cả đêm xuống dưới gối.

Sau lại cảm thấy không an toàn, dứt khoát làm như Giang Ngọc Sơn nói, đem giấu kẹp tóc vào trong ngăn tủ.

Thỉnh thoảng mẹ cũng vào phòng cô, trong phòng tự dưng lại có thêm đồ vật đẹp như vậy, đến lúc đó mẹ hỏi tới, cô cũng không biết nói thế nào.

Nếu mà Tả Lệ Bình biết cái kẹp cài tóc này là Giang Ngọc Sơn đưa, thì hai người bọn họ sợ là đều toi đời.

Trời dần sáng, sương sớm chậm rãi tản ra, những cảm xúc không vui trong mấy ngày Thủy Đào giận dỗi Tả Lệ Bình, sau khi được kể ra cũng tan đi.

Những lời đêm qua Giang Ngọc Sơn nói với cô vẫn là có hiệu quả, Giang Ngọc Sơn nói đúng, giữa hai mẹ con không có cách đêm thù, cùng Tả Lệ Bình giận dỗi là cách làm cực kỳ không sáng suốt.

Chẳng sợ cảm thấy là Tả Lệ Bình nói không đúng, chờ bình tĩnh lại, hai mẹ con cũng có thể bàn bạc câu thông, không cần thiết lựa chọn phương thức thương tổn lẫn nhau này.

Thủy Đào hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng ra, tính toán đi gọi mẹ mình đi làm việc.

Người làm mẹ có sĩ diện, cô là con gái đương nhiên phải đưa bậc thang đến.

Chỉ là không nghĩ tới Tả Lệ Bình đã đi trước rồi, Thủy Đào thực bất đắc dĩ, xem ra lửa giận của mẹ vẫn còn chưa có tiêu bớt.

Trải qua cả đêm củng cố tâm lý, Thủy Học Dân miễn cưỡng tiếp nhận sự thật là em gái cùng Giang Ngọc Sơn có miêu nị, thời điểm hai anh em cùng ra cửa, Thủy Học Dân cứ như là phường trộm cắp ngó trái nhìn phải, hạ giọng nói: “Mẹ chúng ta không thích Giang Ngọc Sơn, gần đây lại đang nóng giận, chuyện của hai đứa ngàn vạn lần đừng để bại lộ.”

Thủy Đào tức giận nói: “Em với chú ấy cũng không thân, không phải là loại quan hệ đó, anh đừng nghĩ linh tinh.”

Nhắc tới Giang Ngọc Sơn, trong lòng Thủy Đào liền phiền, đêm qua cô bị người này quấy đảo đến tâm thần không yên, đến tận khuya mới ngủ được, thậm chí còn muốn trốn tránh, không dám đi làm, nhưng mà làm như vậy lại có vẻ là mình sợ hãi.

Huống hồ, vạn nhất thật sự là do cô tự mình đa tình thì làm sao bây giờ.

Mang theo rối rắm, Thủy Đào vẫn đi làm giống như ngày thường.

Thủy Học Dân trắng mắt liếc Thủy Đào một cái: “Được rồi, hai ta còn chia ai với ai chứ, loại sự tình này có cái gì mà phải gạt anh, già trẻ đều ăn, em gái, em thật lợi hại.”

Thủy Học Dân không chút tâm nhãn hướng phía em gái giơ ngón tay cái lên.

Thủy Đào tức giận đạp anh một chân, có ai khen em gái mình như vậy không hả? Không nói cũng không ai bảo là anh bị câm.

Đá xong rồi, Thủy Đào lại nói: “Chú ấy không có già.”

“A?” Thủy Học Dân nhe răng trợn mắt, thọt chân nhảy vài bước, một chút cũng không hiểu lời này của Thủy Đào là có ý tứ gì.

Thủy Đào dẩu dẩu miệng: “Em nói, chú Ngọc Sơn năm nay mới 25 tuổi, chưa già đâu.”

Thủy Học Dân tấm tắc hai tiếng: “Còn nói không phải là quan hệ đó, anh mới nói có một câu, em đã vội bênh ngay được, trước đây khi anh mắng Giang Tuấn Hiền cũng không thấy em có phản ứng lớn như vậy.”



“Im miệng.” Thủy Đào thẹn quá thành giận, lại đạp anh một chân.

Thủy Học Dân vừa đau vừa tức, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, em gái vì một tên đàn ông bên ngoài cư nhiên động thủ với anh, cải thìa thật sự bị heo củng đi rồi.

Thủy Học Dân tâm tình phức tạp, trong lúc nhất thời không biết chuyện hai người này ở bên nhau là vui hay buồn.

Vô tâm như anh cũng biết nếu Thủy Đào cùng Giang Ngọc Sơn ở bên nhau, sẽ phải đối mặt với những điều gì.

Cái khác không nói, một cửa của mẹ anh là khổ sở nhất.

Thủy Học Dân nắm chặt tay, không quan hệ, chỉ cần Thủy Đào thích, anh đều sẽ toàn lực duy trì.

Thời điểm sắp đến chuồng heo, Thủy Đào ngừng lại, cả người biệt biệt nữu nữu, có điểm không dám đi qua.

Cô cũng không nói lên được trong lòng mình đang nghĩ gì, dù sao, lúc này cô không muốn nhìn thấy Giang Ngọc Sơn.

Đều đã đi đến nơi, không có khả năng lại quay về nhà, trong lòng Thủy Đào cổ vũ cho mình.

Ngày hôm qua lại không có phát sinh cái gì, sao cô lại phải thấp thỏm như vậy, Giang Ngọc Sơn cũng đâu có thổ lộ, hai người cứ ở cùng nhau giống như bình thường là được rồi.

Có mẹ ở đây, cô cũng không tin Giang Ngọc Sơn còn dám biểu hiện như hôm qua nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thủy Đào thần sắc như thường đi vào khu chuồng heo.

Bên trong trừ bỏ Tả Lệ Bình đang cho heo ăn lại không thấy thân ảnh Giang Ngọc Sơn đâu, Thủy Đào nghển cổ ngó trái ngó phải.

Tả Lệ Bình đột nhiên mở miệng: “Đừng tìm, nghe ba con nói tiểu lưu manh kia ngày hôm qua không cẩn thận rơi xuống sông, sáng sớm hôm nay liền phát sốt, khẳng định không đến được.”

Thủy Đào nhẹ nhàng nga một tiếng, trong lòng lại có chút lo lắng.

Phát sốt, sẽ không có việc gì đi? Sao lại không cẩn thận như vậy.

Không phải là cố ý giải vờ chứ?

Giờ thì hay rồi, người không có tới, mình cũng không cần phải suy nghĩ vẩn vơ nữa. Thế này lại càng giống như lời mẹ cô đã nói, lạt mềm buộc chặt, nam nhân này thật đúng là biết cách treo người.

Bất quá bị mẹ mình đánh dự phòng châm Thủy Đào tuyệt đối sẽ không giao mình ra, bị một người nam nhân như vậy treo đến bất ổn, mình đúng là không có chút tiền đồ.

Tả Lệ Bình thấy Thủy Đào cảm xúc không cao, cho rằng con gái vẫn đang còn giận dỗi cùng bà.

Tâm tình người làm mẹ như bà sao có thể tàn nhẫn với con mình được, hai ngày nay náo loạn cùng Thủy Đào thành như vậy, trong lòng Tả Lệ Bình so với ai khác đều khó chịu, tối hôm qua Thủy Hoành Sinh nhân lúc bà tâm khí bình hòa, lại ngồi khuyên nhủ bà.



Thôi bỏ đi, tốt xấu gì cũng là thịt trên người bà rơi xuống, sao bà có thể bức bách con gái chứ.

Tả Lệ Bình đang định nói mấy câu hòa hoãn một chút không khí giữa hai mẹ con, Thủy Đào đã mở miệng trước.

“Mẹ, con xin lỗi, mấy ngày nay là con quá tùy hứng, đều là người một nhà, dù trong lòng có bất mãn gì, cũng nên nói chuyện tử tế, con không nên giận dỗi cùng mẹ như vậy.”

Tả Lệ Bình thuận thế nói: “Mẹ cũng có chỗ không đúng, biết rõ con băn khoăn, còn một hai bắt con phải đi xem mắt người ta.”

Sau lần giáo huấn này, Thủy Đào nếu là không có ý tứ muốn đi xem mặt, bà sẽ không nhắc lại nữa.

Hai mẹ con nhìn nhau cười, Thủy Đào tiến lên khoác cánh tay Tả Lệ Bình làm nũng nói: “Con biết là mẹ đối với con tốt nhất mà.”

“Biết mà còn giận dỗi mẹ thế hả.” Tả Lệ Bình nói lời này xong lại thấy chua xót, hai ngày này thật đúng là làm bà khổ sở muốn chết.

Thủy Đào nói câu chắc chắn: “Lần này là con không hiểu chuyện, sẽ không có lần sau nữa đâu ạ.”

Chiến tranh lạnh duy trì mấy ngày nay rốt cuộc cũng kết thúc.

Hai mẹ con đều cảm giác thần thanh khí sảng, lập tức không còn phiền não gì.

Tả Lệ Bình nghẹn hai ngày rốt cuộc cũng tóm được cơ hội cùng Thủy Đào phun tào.

“Con nói xem tiểu lưu manh kia trời tối như thế còn ra bờ sông làm gì nhỉ, không phải là hẹn hò cùng tiểu cô nương nào đi?”

Thủy Đào trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Chắc là không phải đâu.”

“Haiz, ai biết được.” Tả Lệ Bình thuận miệng nói, lại nói: “Ngày thường cậu ta ở chỗ này mẹ cảm thấy phiền vô cùng, hai ngày nay đột nhiên không tới, mẹ tự dưng lại cảm thấy không quen lắm, con nói xem có kỳ quái hay không.”

Thủy Đào cười cười: “Đây không phải là mẹ mắng người ta còn mắng ra cảm tình đấy sao?”

Tả Lệ Bình cũng có chút nghĩ không ra đây là tâm trạng gì, nghĩ nghĩ lại nói: “Kỳ thật cậu ta cũng không có tệ như vậy, theo con, có phải ngày thường mẹ đối xử với cậu ta quá hà khắc rồi không?”

Thủy Đào bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá Tả Lệ Bình, câu khen ngợi Giang Ngọc Sơn từ miệng mẹ cô nói ra, như thế nào nghe cứ quái dị vậy nhỉ.

Chẳng lẽ là đang thử cái gì?

Thủy Đào chột dạ nhìn lén, thấy sắc mặt Tả Lệ Bình lơi lỏng bình thường lại nhẹ nhàng thở ra.

Tả Lệ Bình nói tiếp: “Nhưng mẹ vẫn còn không ưa cậu ta lắm, cứ cảm thấy tiểu tử này làm bộ làm tịch, ý xấu đầy mình, không biết đang mưu đồ cái gì.”

Thủy Đào, đối tượng bị mưu đồ xấu hổ cười cười: “Vẫn...... vẫn tốt mà.” Tiếp theo nhanh chóng chuyển đề tài, đem chuyện của Giang Ngọc Sơn đá bay đi.

Mẹ cô chính là nhân tinh, nếu mà nói thêm gì nữa, lỡ mẹ cô nhận ra điều gì thì toi đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương