"Nếu em không muốn, chúng ta ly hôn ngay bây giờ, không ai ảnh hưởng đến ai cả."

Vừa mới tỉnh dậy, Diệp Kiều đã nghe thấy giọng nam trầm ấm đầy mị lực. Cô nhìn lên, hít vào một hơi lạnh.

Người đàn ông trước mặt đang bán khỏa thân, thân hình cường tráng, vài giọt nước đang men theo cơ thể mà trượt xuống…

Lướt qua cơ bụng sáu múi…

Chui vào đường nhân ngư quyến rũ...

Chui vào… nơi không thể thốt ra lời.

Diệp Kiều vuốt nhẹ khóe miệng, cảm thấy giấc mơ tối nay rất tuyệt vời.

Cô nhảy thẳng lên người Lục Thừa.

Lục Thừa chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái kiêu ngạo lạnh lùng hàng ngày lại có dáng vẻ như vậy khi ở trên giường. Khi nhận ra, quần áo của anh đã bị mở bung.

"Diệp, Diệp Kiều, em, em đợi một chút." Lục Thừa một phát bắt lấy cánh tay Diệp Kiều đang làm loạn trên người anh, ý định sẽ nói chuyện với Diệp Kiều một cách nghiêm túc.

Nhưng Diệp Kiều đang mơ màng không muốn thuận theo ý anh, phản công lại bằng cách đè lên người Lục Thừa, người to cao hơn cô hai lần.

Cô cười to rồi thầm thì: "Anh không phải là đàn ông à? Hay em không phải là phụ nữ."

"Em nói ai không phải là đàn ông!"

Chỉ một câu nói của Diệp Kiều đã chọc trúng lòng tự ái của Lục Thừa, anh nhìn cô gái đang đè lên người mình với đôi mắt nhắm chặt.

Để bảo vệ tự tôn của đàn ông, Lục Thừa nhắm mắt lại, nghiến răng đáp trả Diệp Kiều.

Hai người ở trong phòng không quan tâm gì đến bên ngoài, ồn ào đến mức không tả nổi.

Diệp Kiều đang đắm chìm trong ảo tưởng giấc mơ xuân của mình, hoàn toàn tuân theo bản năng. Cô nghĩ rằng dù sao sau khi tỉnh lại, không ai biết điều gì đã xảy ra trong giấc mơ của cô.

Trong khi đó, vì một câu anh không phải đàn ông của Diệp Kiều, Lục Thừa hoàn toàn bị kích động và bùng cháy trong cơn thịnh nộ. Dù anh có phải phải chết ở trên giường, anh cũng muốn cho Diệp Kiều biết rõ liệu anh có phải là đàn ông hay không!

Hai người chiến đấu một cách hăng say trên giường khiến cho ba mẹ và anh hai chị dâu của Lục Thừa ở bên cạnh cảm thấy rất khó ở.

Ở nông thôn, thường các thành viên trong gia đình sẽ sống chung với nhau dưới một mái nhà. Căn nhà của Lục gia có ba căn phòng nhưng lại có đến bảy người ở chung. Lục Thừa và Diệp Kiều mới kết hôn hôm nay nên được sử dụng phòng khách như là căn phòng tân hôn. Phòng khách lại tọa ngay chính giữa ngôi nhà này.

Ba mẹ Lục Thừa đang nằm trên giường không thể ngủ được, thậm chí cả cậu nhóc Lục Trừ mới chỉ 8 tuổi cũng không nhịn được mà hỏi: "Tiếng hét vừa nãy có phải là của chị dâu không?"

Trương Thúy Thúy, mẹ của Lục Thừa, đỏ mặt ngượng nghịu, vội lấy chiếc chăn nhỏ bên cạnh che đầu con trai mình: "Những gì không nên nghe thì đừng có nghe."

Cùng lúc đó, ngay bên cạnh, ba của Lục Thừa, Lục Kiến Quốc, thở dài và đứng dậy.

Trương Thúy Thúy cho rằng ông đến phòng của đứa con trai thứ ba gõ cửa, nên bà vội nhổm dậy ngăn cản.



Nhưng Lục Kiến Quốc chỉ đi đến bàn nhỏ uống một hớp nước lọc cho mát họng rồi nói: "Gõ cửa làm gì, tôi uống ly nước để hạ hỏa thôi."

Trương Thúy Thúy nằm trên giường nhỏ giọng lầm bầm: "Tám trăm năm cũng không thấy lên máu lấy nửa lần, còn bày đặt ở đó uống nước hạ hỏa."

Sáng hôm sau, người nhà họ Lục lần lượt tỉnh dậy, liếc nhau một cái, ai cũng có quầng thâm quanh mắt. Tuy nhiên, quầng thâm của các thành viên khác là do buộc phải thức khuya, trong khi với Lục Thừa thì đó là quầng thâm thỏa mãn.

Nhưng Diệp Kiều thì lại chưa dậy, bởi lúc tỉnh giấc, Diệp Kiều bỗng nhận ra rằng những điều xảy ra vào đêm hôm trước hoàn toàn không phải là giấc mơ xuân mà là hiện thực.

"Ờ, tôi có thể hỏi anh tên gì được không?"

Lúc này, Diệp Kiều xấu hổ đến mức có thể dùng chân đào ra ba phòng ngủ và một phòng khách, không ngờ cô lại ngủ với một người đàn ông xa lạ trong trạng thái mơ màng.

Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt đẹp trai và bộ ngực cường tráng của người đàn ông, cô không thể không thấy ngưỡng mộ.

Lén nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, ngực còn đang để trần lồ lộ, dù sao cô cũng không thiệt gì.

Một người đàn ông tuyệt vời như vậy thật hiếm có.

Nhưng hoàn cảnh này thực sự rất khó xử…

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, chuyện như thế này vẫn còn có khả năng xảy ra sao? Diệp Kiều khẽ nhíu mày.

"Cái gì cơ? Đêm qua chơi vui rồi, hôm nay lại hỏi tôi tên gì sao? Tôi, Lục Thừa, đi không thay tên ngồi không đổi họ. Đã nhớ ra chưa?" Nói rồi Lục Thừa ghé sát đôi môi vào má Diệp Kiều và hôn một cái thật mạnh. "Đừng lo lắng Kiều Kiều, nếu đã sẵn sàng sống cùng tôi, tôi sẽ không để em phải hối hận đâu!"

"Lục Thừa? Chữ ‘Thừa’ nào?" Diệp Kiều thấy cái tên này nghe quen quen.

"Thừa trong gia giảm thừa trừ*. Chị tôi tên Lục Giai, anh tôi là Lục Kiện, em trai Lục Trừ." Lục Thừa đã quen với những câu hỏi như vậy từ lâu. Tên của cả bốn anh chị em họ là độc nhất trong làng. Nghe nói mẹ anh đã đi hỏi người thầy về tên chữ tốt. Cho nên tên anh tốt hơn rất nhiều so với Đại Tráng hay Nhị Cẩu trong làng.

*tăng giảm thừa thiếu

Gia giảm thừ trừ… Thừa…

Trong đầu Diệp Kiều vang lên một tiếng "Ầm", suýt chút nữa cô đã nhảy dựng lên.

Cô nhớ ra rồi! Lúc trước cô đã đắm chìm vào việc viết một bài luận dài mười ngàn chữ về chủ đề thời đại. Trong thời đại đó, tên người cha của cô gái thực hư giàu nhất vùng là Lục Thừa!

Tên của bốn anh chị em nhà Lục Thừa ghép lại sẽ thành "tăng giảm thừa thiếu".

"Ba anh là Lục Kiến Quốc, còn mẹ anh là Trương Thúy Thúy..." Diệp Kiều tiếp tục lẩm bẩm.

“Này!” Lục Thừa nhướng mày, vỗ nhẹ lên gáy Diệp Kiều. "Tôn trọng ba mẹ một chút đi."

"A!!! Cho tôi chết đi!!!"

Cô ấy đã xuyên vào một cuốn sách! Cuốn sách đó còn là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của thế kỷ 21.



Bản gốc "Cửu Linh Kiều Kiều Nữ: Mọi người đều sủng ta" là một tuyển tập về các thiên kim chân chính và giả tạo, được yêu được chiều, phát tài phát lộc, giới giải trí thăng trầm, nữ chủ vạn người mê, nam chủ siêu bá đạo, cùng với vô số nam phụ hấp dẫn lôi cuốn trong vở kịch thần tượng thời đại.

Năm đó sau khi được phát hành, cuốn sách đã nhận được phản hồi tích cực từ công chúng.

Nữ chủ Lục An An được nhận nuôi từ nhỏ, từ đó trở thành viên ngọc duy nhất trong lòng bàn tay của người giàu có nhất Lục Thừa, được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, cuộc sống êm đềm suôn sẻ. Bắt đầu đi học cô đã là học bá, kèm theo đó là danh hiệu hoa khôi trường học. Bởi vì một phút tò mò, cô bước chân vào giới giải trí và trở thành tiểu công chúa nổi tiếng giàu có trong ngành. Ai cũng biết rằng nếu không trở thành ngôi sao, cô sẽ trở về thừa kế gia sản trị giá hàng chục tỷ!

Còn nữ phụ Diệp Châu là một nhân vật nữ phụ xấu tính điển hình, ả là con gái của chú nhỏ Lục An An, bị mẹ bỏ rơi từ khi còn bé, sống qua ngày cùng với bà nội và ông cha không nên nết. Ả luôn ghen tị vì Lục An An có một người cha tốt bụng, chỉ cần đó là thứ mà Lục An An yêu thích, ả sẽ phá hoại, vu khống và làm cho nó trở nên cực kỳ xấu xa, cuối cùng còn lên giường với vị hôn phu của Lục An An để rồi trở thành tình nhân bị mọi người khinh thường.

Cuối cùng, mọi người đều biết rằng Diệp Châu mới thực sự là con gái của gia đình giàu có, là con gái của Lục Thừa. Nhưng ở thời điểm đó, Diệp Châu đã xấu tính không thể chịu nổi, chúng bạn xa lánh, ngay đến cả cha ruột, Lục Thừa, cũng không muốn nhận ả.

Độc giả đều cho rằng lý thuyết về sự ưu tiên dựa trên huyết thống là hoàn toàn vô nghĩa. Ngay cả những người bình thường cũng có thể đạt được thành công với một nền giáo dục tốt! Điều này chính là một sự công nhận cho những người bình thường!

“Làm sao vậy?” Lục Thừa bị phản ứng của cô làm cho sửng sốt, vội vàng đi tới sờ trán cô. "Có bị đau ở đâu không?"

Vừa rồi, Diệp Kiều đột nhiên ngã xuống, đầu cô va mạnh xuống nền nhà.

“Không sao đâu.” Diệp Kiều uể oải ôm đầu gối Lục Thừa, ngẩng đầu nhìn anh. "Lục Thừa, nếu chúng ta sinh con gái, anh định đặt tên gì?"

Lục Thừa đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

"Chúng ta vừa mới kết hôn, chưa cần vội vàng đặt tên. Mà tôi cũng không giỏi đặt tên cho lắm. Nếu nhất định phải có, vậy thì gọi là Lục An An đi."

Không cần phải đa tài, chỉ cầu an yên và khỏe mạnh là được.

Diệp Kiều không khỏi đỏ hai mắt, chỉ cần nghĩ đến sau này con gái họ sẽ khổ sở như thế nào, cô đã cảm thấy rất khó chịu. Sự khó chịu này thậm chí còn làm cô quên mất rằng cô sẽ chết sau một năm nữa.

Có thể là mẹ của nữ phụ độc ác trong cuốn sách cùng tên với cô nên khi đọc đến đây, Diệp Kiều đã thật sự nhập vai nữ phụ và nhìn thấy nỗi buồn cũng như cảm nhận được nỗi đau của cô ấy.

Vì vậy, khi toàn bộ cư dân mạng đang chỉ trích nữ phụ, Diệp Kiều đã không ngần ngại viết một bài phê bình dài, phân tích chi tiết cuộc sống và lựa chọn của nhân vật đó. Tuy nhiên, cuối cùng kết quả không như ý, cô bị lộ danh tính trên mạng và sợ đến mức phải rút dây cáp trốn trong nhà ngủ.

Sau đó, cô tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong phòng.

"Vợ à, em cầm cái này đi."

Một chiếc hộp nhỏ được đưa đến tay cô, Diệp Kiều nghi ngờ mở ra.

"Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?"

Tổng cộng có ba mươi tờ tiền mệnh giá lớn.

Lục Thừa nắm tay cô: "Là tự anh kiếm được. Tuy rằng không thích làm ruộng, nhưng tôi có đi buôn bán nhỏ, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng là hai mươi tệ. Tôi biết em là người thành phố, chắc chắn không quen với việc làm nông. Em yên tâm, cho dù em chỉ ở nhà chơi không đi làm, tôi vẫn có thể nuôi nổi em."

Đột nhiên cô cảm thấy thứ đang cầm trong tay nặng tựa ngàn cân, ba trăm đồng này chắc là toàn bộ gia sản của Lục Thừa. Thời này mà vẫn còn đàn ông thật thà như vậy sao? Ngay sau ngày hai người kết hôn, người đàn ông đã trao ra quyền tài chính.

"Tôi ra ngoài trước, em có thể lấy nước nóng ở bên kia để tắm rửa, xong rồi thì ra ngoài sau."

Bên ngoài gọi vào báo đã tới bữa cơm, Lục Thừa vội vàng đứng dậy mặc quần áo, còn dặn dò Diệp Kiều cứ từ từ rồi hẵng ra sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương