Lời này vừa nói ra, Diệp Kiều cùng lão trưởng thôn lập tức đứng ngồi không yên!Chỉ sợ tình hình sẽ càng trở lên tồi tệ hơn! “Mọi người lập tức bình tĩnh lại cho tôi!” Lão trưởng thôn vội vàng la to.

Nhưng giờ phút này các thôn dân đều đang rất kích động, mặc kệ trưởng thôn và Diệp kiều trấn an thế nào cũng vô dụng.

Hầu hết các thôn dân giống như tìm được kẻ thù chung, kéo nhau tiến đến thôn Thượng Hà như một cơn lũ.

Diệp Kiều cùng thôn trưởng nhìn nhau, hiểu rõ giờ phút này không thể ngồi im được nữa, lập tức nhanh chân chạy theo sau.

Người Thôn Hạ Hà mênh mông cuồn cuộn tiến đến thôn Thượng Hà.

Mà bên phía thôn Thượng Hà giờ phút này, một số thôn dân vẫn còn đang đắc ý.

Cũng may thôn trưởng Mã Lai Tài vẫn còn sáng suốt, vừa thấy người thôn Hạ Hà muốn tới gây sự, lập tức phóng loa tập hợp tất cả thôn dân.

“Tất cả thôn dân thôn Thượng Hà lập tức chú ý! tất cả thôn dân thôn Thượng Hà lập tức chú ý!""Người bên thôn Hạ Hà đang hùng hổ tiến về phía chúng ta, rất nhiều người tay cầm cuốc và xẻng, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được, nếu lần này chúng ta nhát gan lùi bước, như vậy về sau chỉ có thể đứng yên nhìn thôn Hạ Hà ngày càng tốt hơn, mà chúng ta đất đai vẫn cằn cỗi như cũ, không thể nào giàu có được! ! Sau khi nghe những lời nói đó, tâm trạng kích động của người thôn Thượng Hà hoàn toàn bùng nổ.

Vốn dĩ mấy ngày nay, bởi vì người bên thôn Hạ Hà không đáp ứng yêu cầu của họ, mà cực kì khó chịu.

Bên kia thì hay rồi, thôn Hạ Hà đã tự mình tìm tới cửa, vậy thì đừng trách bọn họ không khách sáo!Nghĩ như vậy, cảm xúc của các thôn dân thôn Thượng Hà trở nên cực kỳ phẫn nộ, tiện tay cầm lấy các công cụ bên cạnh, làm ra tư thế muốn cùng thôn Hạ Hà phân cao thấp.

Lần này dưới sự tức giận, thanh niên trai tráng và đàn ông trung niên của hai thôn toàn thể xuất động, gộp lại cũng hơn trăm người.

Cuối cùng thôn dân hai bên phẫn nộ gặp nhau ở cửa thôn Thượng Hà.

Diệp Kiều cùng thôn trưởng không ngừng tăng tốc độ cuối cùng cũng đuổi kịp.

“Mã Lai Tài! Ông muốn làm gì?!”Lưu Thiên Hà còn đang thở gấp, duỗi tay chỉ về phía Mã Lai Tài đang chậm rãi đi ra từ trong đám người.


Mã Lai Tài khinh miệt nhìn về phía Lưu Thiên Hà, cái lão già này vậy mà vẫn còn làm trưởng thôn, đúng là cậy già lên mặt.

“Tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn tìm công bằng mà thôi! Dựa vào cái gì người thôn Thượng Hà chúng tôi liều sống liều chết chỉ có thể trồng trọt trên đất đai cằn cỗi để kiếm thức ăn, còn các ông lại có thể được nhiều tài nguyên như vậy, các nhà máy lần lượt được xây dựng.

Không phải nói là chủ nghĩa cộng sản hay sao, tất cả mọi người cùng giúp nhau làm giàu có phải tốt hơn không! Còn các người làm như vậy chính là trở thành những kẻ lót đường cho tư ban!"Sắc mặt Lưu Thiên Hà nháy mắt liền thay đổi, sức nặng của ba chữ " Nhà tư bản" cũng đủ đè chết hắn mấy trăm lần.

“Mã Lai Tài ông đang nói vớ vẩn gì vậy! Nhà máy mà thôn chúng tôi đang xây dựng là một trong những hạng mục trọng điểm phát triển của thành phố, là tài sản chung của tập thể, vấn đề nằm ở thôn của ông mới đúng, đây là muốn kiếm chuyện với thôn của chúng tôi đúng không?!”Hiện tại Thôn Thượng Hà vẫn trong tầm kiểm soát ,mọi thứ đều nằm dưới sự sắp xếp của Mã Lai Tài, nhìn lại thì thôn Hạ Hà có vẻ hơi quá đáng.

Ngay trước khi lão trưởng thôn cùng Diệp Kiều chạy đến, hai bên đã bắt đầu chửi bới nhau.

Từ công kích cá nhân đến thăm hỏi mười tám đời tổ tông,chỉ còn thiếu điều xông vào choảng nhau.

Cũng may Diệp Kiều và những người khác đã tới kịp lúc.

“Mọi người trước bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, đánh nhau rồi thì ai cũng không được chỗ tốt nào cả.

”Diệp Kiều là xưởng trưởng của thôn Hạ Hà, hơn nữa xưởng quần áo được thành lập cũng nhờ công lao của cô, giờ phút này cô lên tiếng vẫn có chút hiệu quả.

Mã Lai Tài nghe thấy tiếng của Diệp Kiều , không để ý tới Lưu Thiên Hà nữa, quay đầu đánh giá Diệp Kiều từ trên xuống dưới.

“Nói vậy vị này chính là Diệp xưởng trưởng trong truyền thuyết đây sao, Diệp xưởng trưởng đúng là người bận rộn, trước kia tôi đến tìm cô đều không gặp được người.

Diệp Kiều nhíu mày.

Thường ngày đúng là cô rất bận rộn, nhưng cũng chỉ bận ở trong thôn, ngẫu nhiên mới có thể đi trấn trên hoặc là thành phố một chuyến, nên muốn tìm cô thật sự là rất dễ dàng.

Mã Lai Tài thấy Diệp Kiều không nói chuyện, cảm thấy không thú vị, đành phải quay lại nhìn về phía Lưu Thiên Hà.


“Lão trưởng thôn, ông vừa tới cũng đừng đổ hết chuyện lên trên đầu thôn chúng tôi.

Nếu lần trước ông đáp ứng yêu cầu nhỏ của tôi, lúc trở về tôi cũng có cái giải thích với thôn dân, thì sự việc cũng sẽ không thành như bây giờ.

Hiện tại ông nhìn đi, tôi cũng không thể quản được nữa.

”Lưu trưởng thôn búng cái tẩu một cách thô bạo, hừ lạnh một tiếng.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết ông đang âm mưu cái gì, nếu thôn các người có cái bản lĩnh đó, thì cũng không chiếm chút tiện nghi của thôn chúng tôi.

”Mã Lai Tài bị chọc trúng chỗ đau cũng không tức giận, ngược lại còn cười ha ha.

“Ha ha ha, chẳng còn cách nào khác, chúng tôi ở thượng nguồn lại chẳng có chút ưu thế nào cả mà ngược lại bọn hạ nguồn các người sống càng ngày càng tốt, cái này còn không phải do thôn mấy người cướp mất ưu thế của bọn tôi sao? Cho nên để cho mấy người mất chút máu cũng là đương nhiên, huống chi con sông này vốn là của chúng tôi, chúng tôi muốn làm gì mà chẳng được.

”???.

Mã Lai Tài vừa thốt ra những lời này, Diệp Kiều cùng trưởng thôn còn chưa kịp tức giận, thôn dân phía sau bọn họ đã xông lên trước.

“Ông nói cái gì! Sông này rõ ràng là của mọi người, không lí nào là của thôn Thượng Hà!”“Đúng vậy, người lớn già cái đầu rồi cũng phải có một chút xấu hổ đi chứ, sông kia rõ ràng không phải của thôn Thượng Hà !”“Thôn các ông tự ý chặn lại con sông của mọi người, còn có mặt mũi đứng ở đây nói sao.

”Các thôn dân thôn Hạ Hà ngày càng kích động, bên phía thôn Thượng Hà cũng không cam lòng yếu thế.

“Thế nào, muốn đánh nhau sao, tới đây, ông sợ mày chắc.

”“Này nhá con sông vốn dĩ bắt đầu từ thôn thượng hà chúng tôi, chúng tôi muốn xử trí nó như thế ào mà chả được!”Hai bên không ngừng cãi cọ qua lại, dần có dấu hiệu muốn xông vào đánh nhau.


Diệp Kiều đột nhiên hô to một tiếng: “Đều dừng lại hết đi!"Diệp Kiều vừa hô ra , thôn Hạ Hà dần an tĩnh lại, ngược lại thôn Thượng Hà không nghe lời cô nói.

Mã Lai Tài nhìn Diệp Kiều tại thôn Hạ Hà có chút địa vị, không khỏi đối với cô có chút coi trọng, cũng giơ tay ý bảo các thôn dân an tĩnh lại.

Hai bên dần im lặng.

Diệp Kiều hỏi: “Tôi nghe trưởng thôn nói, mọi người cũng muốn đến xưởng thực phẩm làm công nhân, đến xưởng quần áo làm nữ công?”Mã Lai Tài không nghĩ tới cô lại thẳng thắn như vậy, ông sửng sốt một lúc mới gật đầu nói.

“Đúng vậy, bất kể làm tương ớt hay là may quần áo, thôn chúng tôi đều có những người làm rất giỏi, mọi người không phải nên giúp đỡ nhau làm giàu hay sao, điều này cũng được nhà nước ủng hộ.

”Diệp Kiều bị suy nghĩ ăn cướp của ông ta làm cho tức đến bật cười: “Ý của ông là nói, tất cả mọi người cùng nhau giàu có đúng không? Xung quanh đây không phải còn một vài thôn làng đó sao, các ông cũng nên gọi họ tới đây đi chứ, sao lại chỉ có thôn của ông thế này.

”“Việc này sao mà giống nhau được, chúng ta đều cùng uống nước một dòng sông mà lớn lên, hơn nữa hai thôn chúng ta kết hôn qua lại cũng nhiều, này cũng không khác gì là một làng cả.

”Mã Lai Tài vẫn tiếp tục nói những lời ngụy biện.

Diệp Kiều cũng không sợ hãi: “Nếu tốt như vậy, vì sao cần phải có thôn Thượng Hà, còn phải có ông làm trưởng thôn, chi bằng hủy bỏ thôn Thượng Hà, trực tiếp biến thành thôn Hạ Hà không phải càng tốt hơn sao.

”Mã Lai Tài không nghĩ tới cô gái này khó đối phó như vậy, lập tức nói sang chuyện khác.

“Cô nói thế nào cũng vô dụng thôi, con sông này vốn dĩ là của thôn Thượng Hà, thôn chúng tôi muốn làm gì thì làm.

”“Điều này không đến lượt ông quyết định.

” Diệp Kiều lạnh lùng nhướng mày.

Từ xa Diệp Kiều đã nhìn thấy bóng dáng của Lưu HọcSiêu cùng Từ Tranh Quang của công xã Quảng Lương.

“Mọi người đang làm gì ở đây?!” Bóng dáng của Từ Tranh Quang còn chưa tới thì giọng nói uy nghiêm của ông đã truyền đến trước tiên.

Thân thể Mã Lai Tài lập tức run lên, ánh mắt lập loè.


“Thư ký, sao ngài lại tới đây, chúng tôi chỉ là mâu thuẫn nhỏ, ngài không cần phải tự mình tới đâu.

”“Mâu thuẫn nhỏ? hai thôn các người đều đứng ở nơi này,ông còn dám nói với tôi chỉ là mâu thuẫn nhỏ, ông cho rằng mắt tôi bị mù à!”Mặt Mã Lai Tài đỏ bừng, một câu phản bác cũng không dám nói.

“Ông còn không biết xấu hổ mà đứng ở đây! Còn không đem người giải tán!” Từ Tranh Quang lười cùng hắn nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh.

“Nhưng…”“Nhưng cái gì mà nhưng! ! già một bó tuổi rồi, ông không biết xấu hổ à?! Lão Hứa, coi chừng họ cho tôi!” Từ Tranh Quang trực tiếp ngắt lời ông ta, nói xong ông cùng văn phòng chủ nhiệm cũng theo tới đi đến ủy ban của thôn Thượng Hà.

“Ông cũng lại đây!”Mã Lai Tài hướng thôn Thượng Hà đưa mắt ra hiệu, chính mình vội vàng đuổi kịp thư ký bước chân.

Lão trưởng thôn Lưu Thiên Hà cũng đi theo qua.

Bên trong phòng ủy ban của thôn Thượng Hà lúc này.

Từ Tranh Quang đang tức giận chỉ tay vào mũi của Mã Lai Tài không ngừng mắng mỏ.

“Nói cho tôi biết, ông mang theo thôn dân làm bậy, đây là muốn tạo phản đúng không.

Nếu như Lần này ông không đến kịp thời, chỉ sợ lúc đó tình hình không thể cứu vãn được nữa, đến lúc đó công xã bọn họ sẽ thật sự nổi danh.

Mã Lai Tài cảm thấy bản thân là người bị hại, ông còn đang suy nghĩ chiếm một chút ích lợi cho thôn của mình.

“Không phải, thư ký, ngài xem bọn họ, là bọn họ mang theo công cụ đánh đến cửa thôn chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là tự vệ.

” Từ Tranh Quang lại duỗi ngón tay chỉ vào ông ta, hận sắt không thành thép.

“Lưu Thiên Hà, ông nói đi.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương