“Vâng, tắm xong thì gọi em.” Diệp Kiều không để ý, cô thu dọn lại toàn bộ số tiền rồi bỏ lại vào trong túi nhỏ của Lục Thừa, sau đó đem túi nhỏ nhét vào cái rương gỗ dưới gầm giường.

Cái rương này do Lục Kiến Quốc làm, xem như là một món đồ bố trí cho phòng tân hôn của Lục Thừa và Diệp Kiều.Diệp Kiều thường dùng nó để cất tạm vài bộ áo quần, nhưng giờ nó có thêm một công dụng mới là dùng để làm két sắt.Thời đại này, người dân thật thà, chất phác, ăn trộm, ăn cắp rất ít, trên cơ bản đặt đồ dưới gầm giường rất an toàn.Sau khi chờ Lục Tuyệt tắm xong, Diệp Kiều cũng đi tắm.Thời tiết nắng nóng, mỗi ngày Lục gia đều sẻ nấu hai nồi nước nóng, pha với nước lạnh, cũng đủ cho mọi người tắm.Ngọn tóc của Diệp Kiều vẫn còn ướt, cô vừa lau tóc vừa bước vào phòng, Lục Thừa đã nằm sẵn trên giường.Nhìn thân hình thon dài của anh, Lục Kiều có chút sửng sốt, hơn một tháng không gặp, suýt chút nữa cô đã quên mất dáng người của người đàn ông này đẹp như thế nào rồi.Từ cổ áo mở rộng có thể nhìn thấy một chút da thịt màu lúa mạch lộ ra bên ngoài, nhìn vân da cảm giác rất săn chắc.Sờ lên có phải sẽ có cảm giác đàn hồi không nhỉ?Bên tại Diệp Kiều hơi nóng lên, vội vàng di chuyển ánh mắt.Nhưng đầu óc cô lại nhớ đến cái hôm cô vừa mới xuyên sách đến đây, thanh âm kia thật gợi cảm, thân hình người đàn ông cường tráng, làn da đàn hồi sờ vào cực kỳ tốt.Bạch bạch bạch! Diệp Kiều âm thầm tát mình vài cái.Mày, cái đồ háo sắc này, không được suy nghĩ lung tung!Trong phòng, rõ ràng bọn họ đã kết hôn vài tháng nhưng phảng phất giống như lần đầu tiên gặp nhau, ai nấy đều mặt đỏ, tim đập loạn .Lục Thừa nằm trên giường, giả vờ cầm trên tay cuốn sách, nhìn ngọn đèn dầu lờ mờ, nữa ngày cũng không có lật sang trang mới.Khóe mắt không tự giác mà nhìn về phía cô gái đang lau tóc bên cạnh bàn.Nhất cử nhất động đều mang theo sự mị hoặc, nhịp thở lên xuống khiến bóng người thay đổi, chập chờn, bồng bềnh, rồi lại rung chuyển.Lục Thừa nhìn đến ngây ngốc.


Chờ đến khi bên cạnh truyền đến tiếng động, Lục Thừa mới khôi phục lại tinh thần.Diệp Kiều leo lên giường, kéo chăn qua đắp lên, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.“Anh đọc sách à?“Không đọc nữa.” Lục Thừa không chút hoảng loạn, xoay người buông sách xuống, thổi tắt đèn dầu, nằm xuống giường.Xa cách hơn một tháng, hai người lại nằm chung trên một cái giường, hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.“Kiều Kiều...“Hả?” Diệp Kiều có chút khẩn trương, đôi tay dùng sức nắm lấy cái chăn, làm cái chăn xuất hiện vài nếp nhăn.“Anh có thể hôn em một cái được không?“A?” Giờ khắc này, tâm trạng của Diệp Kiều rất phức tạp.Tự chủ của người đàn ông này quả thật rất tốt, là một người phụ nữ trưởng thành của thế kỷ 21, cô rất muốn xoay người chủ động nhưng lại sợ dọa đến người đàn ông truyền thống của thập niên 70.“Có thể chứ?”Diệp Kiều chưa kịp mở miệng trả lời, trên người ngay lập tức bị một thân hình nặng nề đè lên, bao phủ cô bằng một cái bóng.“Kiều Kiều......!Anh thật sự rất nhớ em, mỗi lần nhìn thấy một thứ gì đó, anh đều nghĩ, nếu có Kiều Kiều ở đây thì tốt biết bao, anh rất muốn cho Kiều Kiều ăn những thức ăn ngon nhất, mặc những chiếc váy đẹp nhất....”Giọng nói trong bóng đêm truyền đến, Diệp Kiều cảm giác môi của mình bị hôn lấy, cô vươn tay, ôm lấy người đàn ông, hôn đáp trå.Vừa ôn nhu lại ngọt ngào.Đây là nụ hôn chính thức của hai người bọn họ.***Sáng sớm, ngày thứ hai.

Người Lục gia lần lượt rời giường, khi chạm mặt lần nữa, bên ngoài mọi người vẫn chào hỏi giống như bình thường, nhưng thái độ của bọn họ đối với Lục Thừa ít nhiều có sự thay đổi.Lục Thừa thấy vậy nhưng không để ý.Cho dù trước đây không được coi trọng hay hiện tại trở nên được coi trọng, anh đều rất bình thản, ung dung, đây đúng là một người đàn ông cường đại.“Kiều Kiều, đi, chúng ta lên trấn xem một chút.”Sau khi chuẩn bị xong, Lục Thừa gọi Diệp Kiều đi mua một số thứ.


Viên Hiểu Quyên nhịn không được nói: “Em ba, hiện tại Diệp Kiều không giống như trước kia có thể tùy ý đi lại, mỗi ngày Diệp Kiều đều rất bận rộn.Lời vừa dứt, Diệp Kiều từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tối hôm qua, em đã đồng ý với Lục Thừa sẽ lên trấn xem một chút.”“Em muốn mua cái gì sao?” Viên Hiểu Quyên có chút tò mò.Diệp Kiều do dự một hồi nhưng không nói ra việc bọn muốn đi mua máy may, vạn nhất bọn họ không mua được, đến lúc đó sẽ làm cho chị dâu mất công chờ mong.Viên Hiểu Quyên thấy cô do dự cũng không hỏi thêm, hiện tại quan hệ của cô ấy và Diệp Kiều rất tốt.Nhìn Diệp Kiều và Lục Thừa rời khỏi Lục gia, Viên Hiểu Quyên không khỏi có chút chua xót.Bình thường, em dâu vẫn luôn ở cùng cô ấy.“Nếu Lục Thừa không trở lại thì tốt rồi.”Lục Kiện vừa nghe thấy lời nói của vợ mình, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía cô ấy.

Hiện tại, việc ăn uống của chúng ta là do em ba chu cấp, sao em lại có thể nói nó như vậy được.” Viên Hiểu Quyên trừng mắt nhìn chồng: “Anh thì biết cái gì.”Mấy ngày qua, bởi vì bản thân có thể kiếm được tiền, thắt lưng của Vân Hiểu Quyên dần thẳng lên, nếu có chuyện không vui sẻ cũng sẻ lớn tiếng với Lục Kiện.Bên kia, Diệp Kiều và Lục Thừa đã lên đến trấn.Diệp Kiều vừa đi vừa nói chuyện.“Nếu xưởng quần áo có máy may khẳng định hiệu suất sẽ ngày càng cao, nói không chừng về sau có thể nhận được rất nhiều đơn đặt hàng.”Lục Thừa lại đột nhiên mở miệng: “Kiều Kiều, em có bao giờ nghĩ đến thôn chúng ta sau này có khả năng sẽ giống như Thâm Thành, kinh tế phát triển không?”Đương nhiên Diệp Kiều cũng có nghĩ tới vấn đề này, cô chẳng những nghĩ tới, cô còn biết việc này là tất nhiên, nhưng cô không hề nghĩ đến, Lục Thừa không hề biết trước tương lai thế nhưng lại có thể dự đoán trước việc này.Không hổ danh tương lại anh sẽ trở thành nhân vật giàu có số một.“Em cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, chờ đến lúc đó, em sẻ đem xưởng thực phẩm cùng xưởng quần áo trong thôn giao lại.


Một cái giao cho Vu Văn Hiên, một cái giao cho chị dâu thứ hai còn em sẻ bắt đầu sự nghiệp của chính mình.”Cô chính là đầu bếp nổi tiếng thế kỷ 21, với kỹ năng nấu nướng của mình và nhiều công thức bí mật khác trong tay, lo gì không kiếm được tiền.“Xưởng thực phẩm em cũng không cần sao?”Diệp Kiều hiểu ý của Lục Thừa nhưng cô cũng có tính toán riêng của mình.“Hiện tại xưởng thực phẩm nhờ vào công thức bí mật, công thức bí mật do em cung cấp cấp miễn phí.

Nhưng không có khả năng em sẽ luôn cho đi mãi như vậy, chờ sau khi nền kinh tế mở cửa, em sẽ rời đi.


Nhà máy sẽ thuộc quyền sở hữu của toàn thể người dân thôn Hạ Hà, mọi người sẽ không có bất kỳ tổn thất gì, em cũng không cần phải trói buộc với thôn nữa.”Lục Thừa nở nụ cười, xem ra vợ của anh đã có kế hoạch cho sau này, cũng không cần anh phải nhọc lòng lo lắng.“Trước tiên chúng ta đến Cung Tiêu Xã nhìn xem ở đó có máymay hay không, nếu như không có, chỉ có thể lên thành phố.” Quả nhiên, khi hai người đến Cung Tiêu Xã, chỉ nhìn thấy một bộ máy may dùng để trưng bày, không bán.May mắn thay, hiện tại thời gian còn sớm, hai người đi nhờ xe lên thành phố Bắc Hà.

Thành phố Bắc Hà so với Hoa Quốc không tính là gì, nhưng so với trấn Đại Hà thì lại phồn hoa hơn rất nhiều, ít nhất ở đây cũng có cửa hàng bách hóa.Diệp Kiều cùng Lục Thừa bước xuống xe, đi thẳng đến cửa hàng bách hóa ở trung tâm thành phố.Bọn họ tính toán muốn mua một số lượng lớn máy may, bình thường Cung Tiêu Xã không có khả năng cung cấp, chỉ có cửa hàng bách hóa mới có khả năng có hàng.Diệp Kiều cùng Lục Thừa một người đã từng thấy rất nhiều thứ ở Thâm Thành, một người đến từ thế kỷ 21 đã nhìn qua rất nhiều sản phẩm cao cấp, tuy rằng bọn họ ăn mặc mộc mạc, nhưng lại không giống những người nhà quê lần đầu tiên vào thành phố.Hai người bình thản, ung dung đi lên tầng, tiến vào khu đồ điện.“Xin chào, chúng tôi muốn mua máy may.”Lục Thừa lễ phép chào hỏi.Người bán hàng đang cúi đầu đan áo, lời nói của anh không hề ảnh hưởng đến tốc độ đan áo của người bán hàng.Người bán hàng ngẩng đầu đánh giá Lục Thừa cùng Diệp Kiều một cái, lại cúi đầu bắt đầu đan áo.“Một cái máy may giá 300, còn muốn năm tấm phiếu công nghiệp, không có tiền thì đừng hỏi, đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi đan áo len.Nói xong, người bán hàng còn nhỏ giọng nói thầm: “Người nhà quê thật là càng ngày càng thái quá.”Lục Thừa bị cô ta nói liền có chút tức giận, nhìn thoáng qua cách ăn mặc của mình và Diệp Kiều, phát hiện đích thực áo quần bọn họ đang mặc có chút mộc mạc.Lục Thừa và Diệp Kiều liếc nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ cười.Bọn họ quá tập trung vào việc kiếm tiền mà quên đi bản thân mình.Sau đó, Lục Thừa kéo Diệp Kiều đến khu bán quần áo ở tầng một..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương