An Tri Thu mang về ba thứ, một chiếc bàn làm việc bình thường, một chiếc bàn trang điểm có gương thủy ngân lớn và một chiếc bàn giường nhỏ có kệ đỡ.

An Tri Hạ nhìn bóng dáng bẩn thỉu của mình trong gương, thở dài thườn thượt, nhưng bệnh nứt da không thể khỏi trong mười ngày nửa tháng được.

Cô gom mấy thứ lặt vặt vào ba ngăn kéo và hai cái tủ, mang quần áo bông của anh trai cho anh mặc thử một chút, rồi tiếp tục nằm trên giường tự may quần áo bông cho mình.

Sau một hồi ngắm nghía, An Tri Thu lập tức mặc chiếc áo khoác bông mới vào, nhếch miệng cười hai đi qua đi lại cửa sổ hai vòng: "Vừa người quá, rất mềm cũng rất ấm áp, cả người anh đều nóng hổi rồi đây này!"An Tri Hạ mặt mày cong cong: "Ngày mai đi săn anh mặc quần áo cũ bên ngoài đi, trên núi vốn rất lạnh, mọi người còn phải qua đêm nữa, chờ khi nào anh về thì có thể mặc áo khoác ngắn và quần mới rồi.

"Anh liên tục gật đầu, tò mò sờ sờ quần áo trên người, ánh mắt ươn ướt thì thầm với cô: "Từ sau khi mẹ đi, đây là lần đầu tiên anh mặc quần áo mới, em gái, cảm ơn em.


"An Tri Hạ sững sờ trong chốc lát, hai mắt cũng bắt đầu đỏ lên, từ khi đến niên đại này, hình như cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, thích nghi rất tốt, đó là bởi vì chàng trai trước mặt đã cho cô đầy đủ sức mạnh và cảm giác an toàn.

Thế mà cô đã quên mất anh chỉ là một cậu bé mười tám tuổi to xác có mẹ chết sớm, chỉ biết bảo vệ em gái mình như một con sói con.

"Anh, từ nay về sau mỗi năm em sẽ làm cho anh tám bộ quần áo, xuân thu hai bộ, mùa đông hai bộ, mùa hạ bốn bộ!" Cô nhịn không được mở lời dỗ dành anh.

An Tri Thu xoa xoa cái đầu nhỏ đang nhô lên của cô: "Anh là đàn ông, một bộ quần áo là đủ rồi, em tự làm thêm cho mình một chút.

Không cần lo lắng đâu, anh sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm công điểm nuôi em.

"Ngày đông ngắn ngủi, đợi sau khi cô làm xong, trời bên ngoài đã bắt đầu nhá nhem tối, Lưu Nhất Nguyệt và Kỳ Vân Lan bận rộn làm bữa tối trong bếp, tiện thể dọc còn làm khẩu phần ăn cho những người đàn ông khác trong ba ngày.

An Tri Hạ thoa một lớp kem chống đông cho mình rồi cũng đi vào bếp.

Lưu Nhất Nguyệt sợ hai người họ lại cãi nhau, thế là vội vàng nói: "Nồi màn thầu này chị hấp sắp chín rồi, sáng mai chiên thêm cho bọn họ một ít bánh bột ngô nữa.

" Sau đó chị ấy lại cẩn thận kể chuyện đi săn mùa đông cho các cô nghe.


Trên núi cực kỳ khô ráo, gió cũng rất mạnh, đàn ông không được phép đốt lửa, trừ khi thật sự cần thiết.

Các hoạt động săn bắn mùa đông ở thôn Hà Đường đã được tổ chức hàng trăm năm rồi, mọi người đã tìm được ra phương pháp, ban đêm ở lại trong hang núi, đốt một đống lửa, thứ nhất là để đề phòng dã thú, thứ hai cũng là vì sưởi ấm, nấu chút đồ ăn thức uống nóng hổi.

Vào ban ngày bọn họ nhiều nhất là dùng nước lạnh ngâm lương thực, điều kiện tương đối khó khăn, làm gì có người đàn ông nào có thể ở trên núi ba ngày mà không ăn ba đến năm cân thịt?Ăn thịt?Ngoại trừ những người đàn ông không quan tâm đến gia đình thì làm gì có không muốn dành dụm cho cha mẹ, vợ con?"Màn thầu có bột lên men, bánh bột ngô dễ tan ra, ban đêm xiên vào cành cây nướng ăn cũng mất ngon.

"Kỳ Vân Lan làm món thịt xào tương, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, thu hút tất cả đàn ông trong khu, năm nay đúng là may mắn có lộc ăn.

"Chị cũng làm bánh bột lên men, khoét một lỗ ở giữa, cho vào túi ni lông gói chặt lại cho khỏi cứng, đến lúc đó cho thịt muối, hành, gia vị vào chắc là được.

""Chị còn làm mì khô dầu, ban đêm mang đi luộc mềm là có thể ăn sau.


""Ngoài ra còn có màn thầu, bánh củ cải viên, bánh xốp.

""Nói đến mức tôi chảy nước miếng rồi đây này, nhân lúc còn nóng cho tôi nếm thử xem?" Nhiếp Nghĩa Xương vừa nói vừa định đưa tay với lấy.

"Không được đâu.

" Kỳ Vân Lan không chút khách khí cầm thìa gõ xuống: "Ba người các anh là đàn ông ăn rất nhiều, em làm ra cũng không được nhiều lắm, anh nói nếm thử thì còn mấy miếng chứ?""Sao lại vội vàng như vậy? Có thể mất phần của cậu hay sao?" Hàng Hướng Lỗi cười mắng đá anh ấy một cái.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương