Cho dù cô có muốn thoát khỏi loại vận mệnh này cũng không thoát khỏi được hay sao?Nghĩ đến đây, Diệp Ngưng Dao quyết định lại một lần nữa chủ động xuất kích, cô đột nhiên vươn tay nhỏ nắm lấy bàn tay thô ráp của Phó Thập Đông, hỏi: “Nếu hắn khi dễ tôi, anh sẽ bảo vệ tôi chứ, đúng không?”Nhìn sự tín nhiệm tràn ngập trong đôi mắt trong suốt của cô, yết hầu của Phó Thập Đông có chút căng thẳng, không thể nào nói ra được lời từ chối.

“Anh không nói câu nào, tôi xem như anh đã đồng ý rồi đấy nhé.

” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh, đáy mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.


Bị cặp mắt hạnh của cô gái này câu dẫn đến hồn bay phách lạc, đến lúc này Phó Thập Đông mới phát hiện ra, tay của hai người không biết từ khi nào đã gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, anh chỉ cảm thấy đầu “Ong” lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ lên như Quan Công, vội hô lên: “Cô mau buông tay tôi ra.

”Diệp Ngưng Dao làm như không nhìn thấy sự quẫn bách của anh, khều ngón tay út của anh, ý cười trong suốt mà nói: “Nếu về sau tôi gặp phải nguy hiểm, anh nhất định phải bảo vệ tôi đấy, chúng ta móc ngoéo trăm năm cũng không được đổi ý, nếu đổi ý sẽ là chó con nhé.

”“……” Đầu Phó Thập Đông có chút mơ hồ, anh mơ màng nhìn hết thảy sự việc đang phát sinh ngay trước mắt, nhưng lại không biết nên ngăn cản như thế nào.


Thấy mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao chậm rãi buông tay đối phương ra, làm bộ dáng thẹn thùng không nói câu nào nữa.

Cảm xúc mềm mại còn lưu tại lòng bàn tay anh, Phó Thập Đông siết chặt tay lại, trái tim như có hàng trăm con ngựa chạy qua, không chịu khống chế mà muốn nhảy nhót không ngừng!.

Lúc này, ở nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh ngồi ở trên ghế của nhà chính, đối diện với Mạnh Nghênh Võ chất vấn nói: “Cái tên Lưu Vĩnh Xuân kia có ý gì vậy? Em cùng Giang Hoài đã cùng ông ta chào hỏi qua, vì cái gì còn muốn dán cái thông báo này chứ? Trong thôn chúng ta còn có ai có thể so sánh với Giang Hoài được?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương