[Thập Niên 70] Xuyên Thành Con Gái Của Vợ Cả Mất Sớm
-
Chương 8: Rất Đau Sao? (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phí Nhã Như giờ phút này đang ở nhà, bên cạnh còn có ba dượng và mẹ ruột nên lập tức thẳng lưng, đủ khí thế, đôi mắt to tròn xoe trừng lên: “Vừa rồi ở lối cầu thang, em nói mẹ của chị không quan tâm em, chưa từng giặt áo khoác cho em.”
“Làm sao? Muốn nói thì nói cho rõ ràng rành mạch, sao lại đi đầu véo đuôi như thế? Chị ở trước mặt bạn học của chị nói mẹ chị giặt quần kinh nguyệt cho em, em vạch trần sự nói dối của chị.”
“Chị chỉ nói với bạn học, chị em chúng mình ai thân thiết hơn cả con ruột. Em lại ở trường nói mẹ chị chưa từng giặt quần áo cho em, còn nói quần áo của chị đều là do em giặt, em muốn làm gì? Muốn phá hoạt thanh danh của mẹ chị, để cho người khác nghĩ rằng mẹ chị là mẹ kế xấu xa?” Phí Nhã Như luôn mồm nói rằng Trần Linh Linh không hòa thuận không đoàn kết.
“Sự thật mà? Chẳng lẽ mẹ chị từng giặt quần áo cho em? Chẳng lẽ quần áo và khăn trải giường dính kinh nguyệt kia không phải do em giặt?” Trần Linh Linh đặt tay ở trước ngực: "Sao mẹ con các chị được nói dối với bên ngoài, còn em không được làm sáng tỏ chứ? Từ khi nào mà nói dối có thể quang minh chính đại, còn lời nói thật lại không được nói rồi?”
Trần Kiến Cường nghe cô nói năng phản bác hùng hồn đầy lý lẽ, không biết bản thân sai ở đâu, vỗ bàn: “Con ở trước mặt mọi người nói cái này, con để chị con xuống kiểu gì? Con vứt mặt mẹ con ở đâu?”
“Ba có chắc chắn bản thân không hồ đồ, lúc này chưa được một tháng đúng không? Lúc con trở về khóc lóc kể lể, ba nói như thế nào?” Trần Linh Linh cười lạnh thuật lại: “Có chuyện bé như vậy? Chỉ có cô gái nhỏ mới coi chuyện nhỏ này làm chuyện lớn như trời. Chỉ cho phép ba tức giận thôi sao? Lời này ba không nhớ rõ nữa rồi?”
Trần Kiến Cường tức giận đến mức sắc mặt sưng máu, Trần Linh Linh lấy ra cái loại khẩu khí âm dương quái khí kiếp trước khiến ba cô tức giận đến mức suýt đột quỵ: “Làm sao? Chỉ có thể để vợ và con cưng của ba chửi mắng con, còn con phải cố gắng chịu nhục?”
Tạ Mỹ Ngọc ôm lấy con gái nhà mình, vành mắt đỏ bừng nói với Trần Linh Linh: “Linh Linh, mẹ tự hỏi từ khi qua đây mẹ có bao giờ đối xử tệ với con không, ăn uống cũng chưa từng để con thiếu đúng không? Nếu như con có gì không vừa ý, con có thể nói với mẹ và ba con, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế với con. Chứ tại sao con lại muốn vứt mặt mũi của Nhã Nhã trước mặt mọi người như vậy? Con bảo xem sau này Nhã Như làm người như thế nào? Con còn nhỏ tuổi, sao có thể ác độc như vậy?”
Trần Kiến Cường lập tức nói theo: “Mới vài tuổi đầu đã học thứ ác độc như vậy? Con muốn hại chị của con sao?”
“Con ác độc như thế nào? Chủ đề này là Phí Nhã Như nhắc tới, chị ấy nói dối, con sửa đúng cho chị ấy mà kêu ác độc? Nói thật chính là ác độc? Chẳng lẽ ý của ba là ba luôn mồm nói phải cách mạng, thì là chỉ là nói dối à?” Trần Linh Linh bắt đầu nâng độ cao nguyên tắc lên, chụp mũ về phía đầu ông ta.
Trần Kiến Cường nắm lấy cánh tay cô: “Con không được già mồm át lẽ phải.”
Phí Nhã Như giờ phút này đang ở nhà, bên cạnh còn có ba dượng và mẹ ruột nên lập tức thẳng lưng, đủ khí thế, đôi mắt to tròn xoe trừng lên: “Vừa rồi ở lối cầu thang, em nói mẹ của chị không quan tâm em, chưa từng giặt áo khoác cho em.”
“Làm sao? Muốn nói thì nói cho rõ ràng rành mạch, sao lại đi đầu véo đuôi như thế? Chị ở trước mặt bạn học của chị nói mẹ chị giặt quần kinh nguyệt cho em, em vạch trần sự nói dối của chị.”
“Chị chỉ nói với bạn học, chị em chúng mình ai thân thiết hơn cả con ruột. Em lại ở trường nói mẹ chị chưa từng giặt quần áo cho em, còn nói quần áo của chị đều là do em giặt, em muốn làm gì? Muốn phá hoạt thanh danh của mẹ chị, để cho người khác nghĩ rằng mẹ chị là mẹ kế xấu xa?” Phí Nhã Như luôn mồm nói rằng Trần Linh Linh không hòa thuận không đoàn kết.
“Sự thật mà? Chẳng lẽ mẹ chị từng giặt quần áo cho em? Chẳng lẽ quần áo và khăn trải giường dính kinh nguyệt kia không phải do em giặt?” Trần Linh Linh đặt tay ở trước ngực: "Sao mẹ con các chị được nói dối với bên ngoài, còn em không được làm sáng tỏ chứ? Từ khi nào mà nói dối có thể quang minh chính đại, còn lời nói thật lại không được nói rồi?”
Trần Kiến Cường nghe cô nói năng phản bác hùng hồn đầy lý lẽ, không biết bản thân sai ở đâu, vỗ bàn: “Con ở trước mặt mọi người nói cái này, con để chị con xuống kiểu gì? Con vứt mặt mẹ con ở đâu?”
“Ba có chắc chắn bản thân không hồ đồ, lúc này chưa được một tháng đúng không? Lúc con trở về khóc lóc kể lể, ba nói như thế nào?” Trần Linh Linh cười lạnh thuật lại: “Có chuyện bé như vậy? Chỉ có cô gái nhỏ mới coi chuyện nhỏ này làm chuyện lớn như trời. Chỉ cho phép ba tức giận thôi sao? Lời này ba không nhớ rõ nữa rồi?”
Trần Kiến Cường tức giận đến mức sắc mặt sưng máu, Trần Linh Linh lấy ra cái loại khẩu khí âm dương quái khí kiếp trước khiến ba cô tức giận đến mức suýt đột quỵ: “Làm sao? Chỉ có thể để vợ và con cưng của ba chửi mắng con, còn con phải cố gắng chịu nhục?”
Tạ Mỹ Ngọc ôm lấy con gái nhà mình, vành mắt đỏ bừng nói với Trần Linh Linh: “Linh Linh, mẹ tự hỏi từ khi qua đây mẹ có bao giờ đối xử tệ với con không, ăn uống cũng chưa từng để con thiếu đúng không? Nếu như con có gì không vừa ý, con có thể nói với mẹ và ba con, chúng ta sẽ nói chuyện tử tế với con. Chứ tại sao con lại muốn vứt mặt mũi của Nhã Nhã trước mặt mọi người như vậy? Con bảo xem sau này Nhã Như làm người như thế nào? Con còn nhỏ tuổi, sao có thể ác độc như vậy?”
Trần Kiến Cường lập tức nói theo: “Mới vài tuổi đầu đã học thứ ác độc như vậy? Con muốn hại chị của con sao?”
“Con ác độc như thế nào? Chủ đề này là Phí Nhã Như nhắc tới, chị ấy nói dối, con sửa đúng cho chị ấy mà kêu ác độc? Nói thật chính là ác độc? Chẳng lẽ ý của ba là ba luôn mồm nói phải cách mạng, thì là chỉ là nói dối à?” Trần Linh Linh bắt đầu nâng độ cao nguyên tắc lên, chụp mũ về phía đầu ông ta.
Trần Kiến Cường nắm lấy cánh tay cô: “Con không được già mồm át lẽ phải.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook