Nhị Đản cúi đầu xuống nhìn thì thấy chén đầy ắp khoai tây xào cùng tương hầm cà tím, mặc dù là đồ ăn thô sơ nhưng kể từ sau khi mẹ kế vào cửa thì đây đúng là thức ăn ngon nhất.
Thằng bé cầm chén lớn mà ngơ ngác nhìn chị mình, Sở Ngu nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Nhị Đản thì nhíu nhíu mày: "Cầm chén và màn thầu lúc nãy chị đưa cho em vào trong viện ăn, đợi một lát chị gọi em thì em trở lại.
"Sở Nhị Đản "A" một tiếng rồi sau đó lại ngập ngừng không chịu đi.
Vừa rồi chị đánh mẹ kế nên chắc chắn ba sẽ không tha cho chị, hiện tại anh cả không ở đây nên nhóc phải bảo vệ chị gái.
Sở Ngu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của nhóc, thấy người kia mãi không đi nên cũng có chút không kiên nhẫn: " Chạy nhanh, đừng ở chỗ này làm vướng víu.
" Nói xong còn ghét bỏ thoáng qua nhìn Lưu Thiết Trụ đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất, rồi lại nói với Sở Nhị Đản: "Nếu không đem em tới đống phân bên kia làm bạn nha?"Nhị Đản nhìn thoáng qua Lưu Thiết Trụ rồi lại cẩn thận suy nghĩ một chút tới cảnh tượng kia liền run lập cập, sau đó quay đầu nhanh chóng ôm chén cùng chân ngắn nhỏ chạy ra cửa, lúc chạy còn kêu lên: "Chị, chị chờ chút, em kêu anh cả về!""Thứ con gái hỗn láo khốn kiếp, mẹ mày mà mày còn dám đánh, đúng là trái ý trời!" Sở Ngu mới vừa dời mắt khỏi thân hình nhỏ bé đang rời đi thì sau lưng lại truyền đến âm thanh tức giận gầm lên của ba Sở.
Sở Lập Nghiệp sau khi kiểm tra vợ của mình xong, xem không xảy ra chuyện gì lớn thì liền nhắm miệng khẩu súng vào đầu kẻ đầu sỏ gây nên tội, kết quả phát hiện chỉ trong chốc lát thế mà con bé chết tiệt kia lại đánh cả em mình.
Ông ta cảm giác vị trí gia trưởng uy nghiêm lớn nhất trong nhà của mình bị khiêu chiến, đến người lớn tuổi như ông ta mà cũng không chào hỏi nên nâng bàn tay to lên muốn tát cô.
Sở Ngu cảm thấy bản thân hiện tại rất mệt mỏi, cô muốn đi nhanh để nghỉ ngơi sau đó suy nghĩ phân tích tình huống hiện tại tốt hơn, kết quả mới vừa làm xong cái này thì cái kia tới, cũng không chịu dừng lại.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook