Chọn mua một đống đồ, Sở Ngu lại đến hàng thịt chặt mua năm cân xương sườn.

Lúc này thịt rất khó mua, mấy loại thịt ngon như thịt ba chỉ bình thường đều được đặt hết từ mấy ngày hôm trước rồi, nếu mà có thừa thì cũng bị người khác cướp mua sạch vào sáng sớm.

Đây chỉ là giữa trưa thôi, để tới tối thì đừng nói xương sườn, ngay cả gan lợn, lợn ngâm nước linh tinh đều không chắc đã mua được.

Mua đồ xong bỏ vào sọt, bởi vì lo lắng cho em trai ở nhà nên hai anh em cũng không để trễ thêm nữa, cõng đồ vội vã trở về.

Lúc về đến, trong sân im ắng.


Ba Sở cùng với Triệu Tú Liên đã bắt đầu đi làm, Lưu Thiết Trụ không đợi được, chạy ra ngoài chơi cùng với mấy đứa trẻ trong thôn.

Cửa nhà chính khép hờ, người trong phòng nghe được động tĩnh, đẩy cửa ra lặng lẽ nhìn thoáng qua, nhìn thấy người mình quen thuộc mới do dự một chút rồi chạy ra.

“Anh cả, chị hai người về rồi.

” Người nói chuyện là con gái nhỏ Lưu Ngọc Phân của Triệu Tú Liên, cô gái nhỏ ngượng ngùng đi qua, trong giọng nói còn mang theo vài phần e lệ, trông thấy rất đáng thương.

Tầm mắt Sở Ngu lướt qua người cô nhóc, chỉ dừng lại đúng một giây, không nói gì, cầm đồ vào thẳng trong phòng.


“Ừ, em ở nhà một mình hả.

” Sở Giang Sơn thật ra cũng không muốn nhiều lời, nhưng dù sao trước mặt cũng là một cô bé, tính cách cũng không ngang ngược giống như mẹ ruột với anh trai ruột của cô nhóc nên anh ấy cũng không tiện để mặt lạnh, chỉ có thể căng da đầu lên tiếng chào hỏi.

“Dạ, anh, anh nhỏ cũng ở nhà nữa, em sợ anh ấy không để ý đến em nên không dám đi tìm anh ấy.

” Cô bé vì bị Sở Ngu làm lơ nên trong giọng nói cũng mang theo vài phần tủi thân, nghẹn ngào trả lời.

Sở Giang Sơn cũng có chút nghèo từ, anh ấy thật sự không biết phải giao lưu với em gái kế yếu đuối này như thế nào nữa, đành phải xấu hổ ha ha hai tiếng: “Cái đó, vậy em cũng đừng đi tìm thằng bé làm gì, Nhị Đản cũng vốn rất làm phiền người khác.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương