Trong thôn bảy cô tám dì khó giữ được bí mật lắm, nếu để nhiều người biết thì sẽ rất phiền.
”Sở Giang Sơn vừa nghe thấy cô nói như vậy, chuông cảnh báo trong lòng vang lên, anh ấy thử hỏi: “Em định làm bao nhiêu?”“Chúng ta ba người mỗi người hai bộ quần áo mùa hè, hai bộ quần áo mùa đông, còn phải làm ba bộ áo bông quần bông nữa.
” Sở Ngu vừa lấy vải còn thừa trong túi lụa ra vừa trả lời.
Sở Giang Sơn đột nhiên cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, che ngực lại: “Em, em nói gì?”“Thật ạ, thật ạ, sắp làm quần áo mới ạ?” Sở Nhị Đản tuổi còn nhỏ, ý thức về tiền tài vẫn chưa quá rõ, vừa nghe thấy sắp được làm quần áo mới, đôi mắt thằng bé sáng lấp lánh, nhảy vài bước đến bên cạnh Sở Ngu, vui mừng quấn lấy cô hỏi tới hỏi lui.
“Em trật tự, không tết nhất lễ lạc mặc quần áo mới làm gì.
” Một bàn tay của Sở Giang Sơn theo bản năng đặt lên ót của đứa em trai ruột, đột nhiên cảm thấy trong cái nhà này ngoại trừ anh ấy ra thì không có một ai đáng tin cậy cả.
Sở Ngu đặt hai cuộn vải trên giường đất, một tay đỡ lên cái ót nhỏ của Sở Nhị Đản, nhìn vẻ mặt khó tin của anh cả Sở rồi nghĩ đến cuộc sống thoải mái về sau của mình, đành phải mở miệng uy hiếp: “Em mua về là để làm quần áo, nếu anh không cho em làm, em sẽ tháo ra làm ga trải giường hết.
”“Dù sao thì anh đề phòng được nhất thời chứ đâu thể đề phòng được cả đời.
”Sau khi Sở Ngu nói xong, cô nhìn thấy vẻ mặt của anh cả Sở càng dữ tợn hơn.
Cô nghĩ nghĩ rồi nuốt lại câu “Sau này sẽ còn tiêu nhiều hơn” xuống.
Dù sao thì anh cả Sở cũng chỉ là một đứa trẻ, không nên chèn ép quá.
Sở Giang Sơn tức giận nửa ngày mới bình tĩnh lại được, anh ấy nhìn cô em gái mặt không cảm xúc thu dọn đồ vật, rội lại nhìn đứa em trai ríu rít như con chim ri vui vẻ.
Anh ấy dùng sức đập mạnh lên cái bàn thấp(*) đặt gần lò sưởi ở đầu giường.
炕桌: Kháng trác, bàn thấp bốn chân cao khoảng 20-40cm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook