Vừa cướp vừa không quên quở trách cô: “Em vứt nó đi làm gì, cái chậu này vẫn còn có thể dùng tốt, cô nhóc phá của!”Sở Ngu nhìn cái chậu “Còn có thể dùng” vừa thủng vừa tróc sơn kia, gương mặt phá của nhỏ nhắn căng chặt.
“Về phòng!”Anh cả Sở một tay cầm chậu, một tay khác hung ác gõ một cái vào đầu đứa em trai đang ngủ say bị ném xuống đất, trợn mắt nhìn Sở Ngu một cái, túm em trai đang mơ mơ màng màng vào phòng.
Sở Ngu bĩu môi cũng đi theo vào trong.
Từ lúc tiến vào cửa sân đến khi vào nhà, ba anh em ngoại trừ anh cả ra thì hai người còn lại đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn người cha ruột đang ngồi trong nhà lấy một cái.
Sở Lập Nghiệp ngồi bên trên chờ con gái gọi một tiếng lập tức đen mặt lại.
Lượng vận động hôm nay chẳng ít hơn hôm qua bao nhiêu, vì buổi trưa mọi người đã ăn rất nhiều rồi nên buổi tối không thấy quá đói, sau khi rửa mặt đơn giản xong ba anh em lại lên giường sớm.
Ngày hôm sau khi tỉnh dây, xa cách nhiều năm, Sở Ngu cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác tinh thần sảng khoái.
Thay đổi một bộ óc không có thương tổn, có thể nói đây là lợi ích lớn nhất cô nhận được khi xuyên không.
Có lẽ là do hiểu được hôm qua đã mua quá nhiều đồ, còn chưa thu dọn xong.
Anh cả Sở hiếm có khi bỏ qua cơ hội đào cỏ heo một buổi sáng kiếm công điểm mà cùng với em trai Sở ghé vào cạnh giường đất lật xem những thứ mua được hôm qua.
Sau khi Sở Ngu rửa mặt xong cũng đi tới, cầm lấy vải dệt mua hôm qua: “Đại Căn Nhi, nông trường có tiệm may không?”Sở Giang Sơn đã có thể tâm bình khí hòa làm lơ cái cách xưng hô thiếu tôn trọng anh trai này.
Anh ấy nhận lấy miếng vải trong tay Sở Ngu, nghi hoặc hỏi: “Có thì cũng có, em muốn may quần ảo hả? Cứ tùy tiện tìm một nhà trong thôn mình là được, gần như nhà nào trong thôn cũng biết làm hết, còn rẻ nữa.
”“Cứ đến nông trường đi, phải làm nhiều bộ lắm.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook