Nhưng Sở Ngu hiểu rõ bản thân, có điều kiện thì hưởng thụ, không có điều kiện thì tạo ra điều kiện, dù sao cô không thể để mình chịu thiệt được.Hơn nữa, cô không có ý định sống dựa vào đồ mẹ nguyên chủ gửi đến, nếu tiêu hết vậy sau khi cô quen thuộc tình hình sẽ bù lại.Nguyên chủ chết là thật, Sở Ngu không tự nguyện xuyên qua, cô không cảm thấy chiếm thân thể của nguyên chủ là mình nợ đối phương.

Nhưng dù sao cô đã dùng thân phận này, hưởng thụ phúc lợi mẹ nguyên chủ cho ba anh em, chuyện này cô sẵn lòng đền bù, đổi lại cô sẽ che chở cho anh em nhà họ Sở đến khi trưởng thành.

Bây giờ cô đang tiêu tiền lương của mình, sau này sẽ bồi thường cho hai anh em họ.Đồ vật đã mua bảy tám phần, lúc ra khỏi cửa hàng còn rất sớm, vẫn chưa tới giờ cơm.


Cầm nhiều đồ như vậy không tiện, Sở Ngu suy nghĩ nói với anh trai Sở: "Anh và Nhị Đản tìm nơi mát mẻ ngồi một lúc, em đi vòng vòng, trở lại chúng ta cùng đi ăn cơm."Đương nhiên Sở Giang Sơn không đồng ý, nhưng nhìn thấy đống đồ vật trong tay không tiện xách đi khắp nơi, cuối cùng dặn dò Sở Ngu một lúc.

Anh ấy nói chờ cô ở đâu, sau đó mới để cô đi.Thành phố An là thành phố mới, không có lịch sử lâu đời, bởi vì ở nơi xa xôi, sau khi thành lập đất nước mới bắt đầu phát triển, cư dân ở đây phần lớn là di chuyển tới.


Có lẽ vì nguyên nhân này nên mười năm nay nơi này quản lý lỏng lẻo, bắt những người đầu cơ trục lợi cũng không nghiêm.Vì thế chợ đen ở đây không cần phải che giấu như nơi khác, cần người quen giới thiệu mới đi vào được.

Chợ đen của thành phố An này chỉ cần hỏi thăm là có thể tìm ra, cũng không có người canh chừng, phải nhạy bén liên tục quan sát.

Dù sao khi bị bắt không hề bị nhốt, nhưng sẽ không giữ được hàng hóa, trái lại còn phải đóng tiền phạt.Sở Ngu không hỏi thăm, cô đứng bên đường quan sát một phen, đi về một phía..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương