Bà ta nhìn Sở Ngu, động tác cứng đờ, sau đó nghĩ đến điều gì mà lớn tiếng nói: "Mày tới làm gì, hôm qua đã nói sau này ba anh em mấy người sẽ ăn cơm riêng, bây giờ chưa đến một ngày đã đến ăn chực.
Tao nói với mày, tao chỉ nấu đủ cho bốn người, muốn xin cũng không có." Nói xong còn hừ một tiếng.Sở Ngu không nhịn được mà nhìn bà ta, cô tức giận, bà ta vốn không xem chuyện bị đánh ngày hôm qua ra gì, hay nói là trời sinh chỉ biết ăn không nhớ đòn, còn dám chọc giận cô như thế.Đúng lúc này Sở Lập Nghiệp đi vào, ông ta nhìn thấy Sở Ngu thì nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh lẽo: "Mày lại làm loạn gì đấy, con gái lớn như thế không ngoan ngoãn giúp mẹ làm việc nhà, mỗi ngày chỉ biết ở trong nhà gây chuyện cãi nhau, mày...""Tôi tới lấy gạo mua từ tiền của mẹ tôi." Sở Ngu cắt ngang lời ông ta, còn cố ý nhấn mạnh "Tiền của mẹ tôi".Sở Lập Nghiệp nghe cô nói thế mặt đen lại, ông ta vì lợi ích nên khi vợ đánh chửi con của vợ trước, chỉ cần không làm quá đáng thì ông ta đều giả vờ không nhìn thấy, nhưng ông cũng cần thể diện.Lúc dùng tiền của vợ trước không hề ngại ngùng, song, khi bị con gái vạch trần lại là chuyện khác.Sở Lập Nghiệp đanh mặt: "Tiền của mẹ mày cái gì, mày muốn gạo làm gì, mày biết nấu cơm sao? Mau gọi anh, em mày qua đây ăn cơm, đừng làm loạn nữa.
Còn nữa, hôm qua dám trộm tiền của mẹ mày, to gan quá rồi, số tiền lớn như thế dám nói cầm thì cầm."Sở Ngu cũng không vội, tối qua ngoại trừ nửa đêm cô giật mình thức giấc một lần, còn lại ngủ không tệ.
Giấc ngủ chất lượng cao khiến người ta thoải mái, cô cảm thấy bây giờ tính cách của mình vẫn trong phạm vi khống chế.Cho nên cô lắc đầu nói: "Hôm qua tôi không nói đùa với mấy người, bà không cần nhìn lén nói với ông ta.
Nếu nói lại, là ai trộm trong lòng bà biết rõ hơn tôi.
Dù sao sau này tiền này đã vào tay chúng tôi, tôi không phải người tham lam, nhưng ai muốn giành đồ của tôi, tôi không ngại chặt tay kẻ đó.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook