Ví dụ như nhà gái rất hào phóng không cần bất cứ sính lễ nào, gửi hết về cho con gái; ví dụ như nhà gái hiểu chuyện không muốn sinh con trước, chủ yếu chăm sóc những đứa con của nhà trai…Lúc này là lần đầu tiên người nhà chú hai có loại cảm giác nở mày nở mặt này, làm sao dám mở miệng hứa hẹn cái gì trước mặt ông cụ.

Ai nấy đều biến thành hồ lô cưa miệng, chỉ cười gật đầu, khiến nhà họ Vu lo lắng mà không thể mở miệng.

Bởi vì lấy những người khác nhà họ Kha ra ứng phó nên nhà họ Vu cũng không ở lại ăn cơm, chỉ để lại một bộ quần áo lao động màu xanh bộ đội mới tinh, đưa cho cô dâu làm đồ cưới, cộng thêm một trăm chín mươi chín đồng tiền biếu, cùng với một ít bánh kẹo và hai chai rượu.

Cho dù chỉ là những thứ này, cũng đủ làm chủ đề cho đám hàng xóm láng giềng ước ao ghen tị bàn tán nửa tháng!Ai có thể ngờ được một cô gái đen, gầy và không nổi bật lại có thể lấy được một hôn sự tốt như vậy?Người nhà họ Vu vừa rời đi, nhà họ Kha lập tức đuổi hết những người dân trong thôn đến xem trò vui đi, sau đó tập trung hết ở nhà chính.


Lúc này bà nội Kha đã nói hết mọi thứ cho ông cụ nghe, sắc mặt nhạt nhẽo nghiêm túc ngồi sang một bên.

Ngoại trừ mẹ Kha ở trong phòng chăm sóc Kha Mỹ Ngu ra, những người còn lại đều ngồi trong nhà chính, giống như đang trải qua ba phiên tòa.

"Nói đi, ngày thương lượng hôm đó các người đã đồng ý với nhà họ Vu cái gì?"Ông cụ bỗng nhiên vỗ tay xuống bàn, cực kỳ tức giận hỏi.

Người nhà chú hai sợ hãi run lên, ngập ngừng không nói được lời nào, mà Kha n Thục cũng hơi cúi đầu.

Bọn họ lại khôi phục dáng vẻ khó khăn khốn cùng như ngày xưa.

Thấy bọn họ như thế, bà cụ lập tức giận mà không phát tiết được: "Làm sao vậy, câm à?""Không phải vừa rồi hùng hổ lắm hay sao, nhớ tới cả canh trứng gà trong nồi!""Chúng mày chỉ có chừng đó tiền đồ, bảo sao lại âm mưu tính toán cướp đối tượng kết hôn của Ngu Bảo Nhi, đánh người thân nặng tay như vậy mà còn không có ý định ăn năn hối lỗi.

""Nếu các đồng chí trong cục cảnh sát phát hiện ra, bọn họ mà không kéo chúng mày ra bắn chết tao mới lạ!"Bà ấy vừa dứt lời, người nhà chú hai đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Mẹ, đôi khi con tự hỏi liệu con có phải là con ruột do mẹ sinh ra hay không.


""Làm gì có người mẹ nào không mong muốn gia đình con cái hạnh phúc, sao mẹ lại nói ra những lời nhẫn tâm như vậy!"Chú hai tỏ vẻ tràn đầy tổn thương và thất vọng, lắc đầu nói.

"Thằng mất dạy, sao mày dám nói chuyện với mẹ như thế hả?" Ông cụ đứng dậy, sờ cây gậy bên cạnh rồi gõ mạnh mấy cái.

Chú hai cứng cổ, không tránh né mà tiếp tục trút sự bất mãn hàng chục năm nay của mình ra: "Cha, con có nói sai chỗ nào đâu?""Đều là con cái do cha mẹ sinh ra, anh cả là con lớn trong nhà, được cha mẹ coi trọng.

""Em ba, em bốn đều đẹp trai biết dỗ dành người khác, không cần phải làm nhiều việc cũng có thể nhận được vẻ mặt tươi cười của cha mẹ.

""Nhưng còn nhà thằng hai chúng con thì sao?""Vợ con và mấy đứa con gái ngày nào cũng đi theo con không rảnh rỗi, ăn ít nhất, làm nhiều nhất, nhưng chuyện tốt đẹp gì trong nhà cũng không bao giờ đến lượt chúng con!"Ngay cả vợ ông ta cũng rơm rớm nước mắt run rẩy nói: "Cha mẹ, bọn chúng đều là cháu gái ruột của hai người, sao cha mẹ lại yêu thương cháu bảy như thế, còn bốn đứa con gái của con lại bị coi như cỏ rác, không được cha mẹ để vào mắt?""Đúng, mới đầu là con che chở con bé tám, đẩy cháu bảy một chút.


""Con đẩy nhẹ một cái nó đã ngã xuống, chẳng ai ngờ đằng sau đầu nó lại có một hòn đá sắc nhọn đâu!""Cha mẹ chỉ nói mãi về chuyện này, nhưng có ai thèm nhớ đến chuyện con bé tám nhà con bị nó đẩy ngã xuống sông đâu.

""Chẳng lẽ cháu bảy có một cái mạng, bé tám nhà con không có hay sao?""Nếu chúng mày thật sự để con cái trong lòng, sẽ đồng ý điều kiện của nhà họ Vu sao?" Ông cụ giận phát điên, không ngờ cả nhà thằng hai lại cố chấp ngang ngược đến vậy, giống như tất cả mọi người đều mắc nợ bọn họ không bằng.

"Nếu không đồng ý thì phải làm sao?"Vợ chú hai che miệng khóc nói: "Không ai trong nhà họ Kha thật sự đứng ra bảo vệ con bé.

""Nếu bọn con không đồng ý gửi lại tất cả sính lễ, thì người ta sẽ tìm những người khác, như vậy thanh danh của con bé tám sẽ mất hết!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương