Nguyên chủ gả cho anh cũng không cùng anh làm vợ chồng thật sự, nhưng lại liên lụy đến anh, xem như nợ anh.

Cô có hệ thống chữa bệnh, có thể thay nguyên chủ đền bù tổn thất, tranh thủ chữa cho anh khỏi tàn tật.

Thật ra Lục Chính Đình vốn là một thiên tài, ba tuổi bắt đầu đọc sách, thành tích vô cùng tốt, sau đó anh bị bệnh lạ, lỗ tai bị điếc, thế nhưng thị lực và khứu giác của anh rất nhạy, số trời run rủi, được tuyển vào trong quân đội đặc thù.

Tiền lương của anh còn cao hơn cán bộ bình thường, một tháng được sáu, bảy mươi đồng.

Cũng chính dựa vào số tiền này mà nhà họ Lục mới có thể sống tốt hơn những nhà khác, Lục Chính Kỳ và em gái mới có thể đi học cấp ba.

Nhân tài giống như anh, so với Lục Chính Kỳ không biết ưu tú hơn bao nhiêu lần, đáng tiếc sau này anh vì bị thương, hai chân tàn tật, chỉ có thể xuất ngũ về nhà.


Lúc này cha Lâm còn đứng ở cửa ra vào nói: “Đến cùng nên làm như thế nào còn phải hỏi qua con gái tôi một tiếng, nhìn xem con bé có ý kiến gì.

”Ông ấy cất giọng hỏi: “Con gái, con nghĩ như thế nào? Con muốn tiếp tục gả cho tên khốn kia, hay là muốn về nhà? Con không cần sợ, nếu như con muốn gả cho cậu ta, chúng ta sẽ đi trói cậu ta về, có cán bộ công xã làm chỗ dựa, cho dù cậu ta có chui vào trong khe đã, chúng ta cũng sẽ đào cậu ta ra! Chờ cậu ta về sẽ để cậu ta sống yên ổn với con, nếu như cậu ta còn dám mèo mả gà đồng, chúng ta sẽ đánh gãy cha cậu ta, nếu như con không muốn gả cho cậu ta nữa, chúng ta sẽ…”Trong lòng cha Lâm chua xót, thanh danh của con gái bị hủy, dáng dấp lại xinh đẹp như thế, chỉ sợ sau này sẽ bị người nói ra nói vào, thật đúng là tức chết ông ấy, ông ấy chỉ ước gì có thể lập tức trói tên khốn Lục Chính Kỳ kia về, đánh gãy chân cậu ta.

Mẹ của Lục Chính Kỳ lập tức không vui: “Sao mở miệng ra là đánh gãy chân Chính Kỳ, Chính Kỳ nhà tôi…”“Chính Kỳ nhà mấy người hủy đi thanh danh của tôi.

” Lâm Uyển lạnh lùng lên tiếng, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nếu đã phải ở lại đây, cô sẽ thay nguyên chủ sống tốt, hiếu kính cha mẹ, thay đổi số phận.

sáng lên.


Nhất là bà Lục, bà ta không thích đứa con thứ ba này, nhưng cũng không thể để nó độc thân cả đời, như vậy sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói xấu, rất mất mặt.

Nếu như có thể để Lâm Uyển gả cho nó, chẳng những đứa con trai út được tự do, còn có thể tìm được cô vợ cho thằng con tàn phế kia, thật đúng là mọi người đều vui.

Bà ta lập tức dùng mắt ra hiệu cho hai đứa con gái và con trai cả.

Chị hai Lục lập tức cười nói: “Ôi chao, như thế cũng tốt, em dâu, em không biết đâu, thằng ba nhà chị giỏi lắm.

”Không ít người trợn mắt xem thường, Lục Chính Đình có thể làm gì? Gánh nước hay là ra ruộng làm việc? Lúc này chỉ sợ ngay cả chuyện vợ chồng cũng không làm nổi nữa là.

Bác cả nhà họ Lâm nghe thế cũng vui vẻ, chỉ cần có thể để Lâm Uyển ở lại nhà họ Lục, số sính lễ kia mà nhà họ Lục đưa cũng không cần phải trả về, nhà thằng hai không dùng đến, trong nhà đều dựa vào anh em giúp đỡ, số sính lễ kia hơn phân nửa là rơi vào trong túi nhà ông ta, ông ta đang muốn dùng số tiền kia để thu xếp cưới vợ cho con trai.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương