Thập Niên 70 Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
-
Chương 328: Phiên ngoại Lâm Đại Đệ (1)
Trước năm 77 Lâm Đại Đệ vẫn luôn là cháu trai bảo bối trong lòng bà nội, đại vị của cậu ta còn quan trọng mới so với ba cậu ta, nhưng từ sau năm 77 khi chị cậu ta đỗ đại học, cậu ta liên bị thất sủng.
Lâm Đại Đệ biết bản thân có một người chị, năm 70, cậu ta mới 9 tuổi, chị xuống nông thôn, lúc ấy cậu ta còn nhỏ, cũng không có khắc sâu nhiều ký ức về chị, năm 76 khi chị về nhà ăn tết, cậu ta mưới nhớ đến người chị đã xuống nông thôn 6 năm, chỉ sau sau khi ăn Tết, chị ấy lại đi rồi, cho nên đối với cậu ta chị cũng chỉ là một người dưng.
Chính là không ngờ năm sau, chị gửi thư cho bài nội nói đã thi đỗ đại học. Từ đó về sau, tên chị luôn được treo trên miệng bà nội, bà đứa cháu khiến bà kiêu ngạo nhất, sau này bà có thể dựa vào.
Sau đó bi kịch của cậu ta bắt đầu, mỗi ngày mẹ cậu ta lại bắt cậu ta học tập thêm một chút, hi vọng cậu ta thi đỗ đại học, lên thủ đô học đại học.
ñI...
Lâm Đại Đệ thu đỗ đại học ở thủ đô, cũng là mẹ cậu ta bắt buộc cậu ta thi ở thủ đô.
Lâm Đại Đệ và cha Lâm đứng ở ga tàu hỏa ở thủ đô, nhìn thấy dòng người đi lại, tâm tình có chút khẩn trương, có chút kích động. Trước khi bọn họ đến, bà nội Lâm đã gọi điện thoại cho Lâm Dư Dư, cho nên hôm nay Lâm Dư Dư tới đón bọn họ. Chuyện này lại khiến Lâm Đại Đệ cùng cha Lâm càng thêm khẩn trương. Lâm Đại Đệ khẩn trương là bởi vì bà nội Lâm hôm nào cũng nói đến Lâm Dư Dư, cậu ta đối với người chị không quen thuộc này, tâm lý có chút sợ hãi.
Cha Lâm khẩn trương, là bởi vì không tự nhiên. Ông ta đối với người con gái đã mặc kệ cô từ nhỏ, không nghĩ tới bây giờ lại tới làm phiền cô, cho nên ông ta mới không được tự nhiên. Chính là, mẹ nói cũng đúng, điều kiện của Lâm Dư Dư tốt, phát triển tốt, đưa con trai cả tới, để cho chị em bọn họ bồi dưỡng tình cảm, rốt cuộc cũng là chị em ruột, sau này dù không trợ giúp, cũng có thể chiếu cố một chút.
Ấn tượng cuối cùng của Lâm Dư Dư đối với Lâm Đại Đệ ở năm 76, ấn tượng không đậm, nhưng cũng không phải đứa bé hoạt bát, lúc ấy còn gọi cô là chị, khá lễ phép. Chẳng qua lần này gặp lại, đã cao hơn rất nhiều so với năm đó.
Lâm Dư Dư: "Cha, Đại Đệ."
Cha Lâm nhìn thấy con gái đến: "Ừm."
Lâm Đại Đệ: "Chị"
Lâm Dư Dư cười cười: "Cha khó có dịp đến thủ đô, chi bằng ở lại đây mấy ngày. Đại Đệ cũng vậy, rất giỏi, có thể thi được đại học."
Lâm Đại Đệ có chút thẹn thùng: "Không có không có, chỉ là đại học chuyên khoa, không thể so sánh được với chị."
Lâm Dư Dư: "Đại học chuyên khoa cũng rất giỏi rôi. Nếu em muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, học đại học chuyên khoa cũng có thể thi tiếp đại học."
Lâm Đại Đệ nhẹ nhõm thở một hơi: "Em.. Em cũng không biết."
Cha Lâm thấy chị em bọn họ nói chuyện, đứng ở một bên im lặng.
Lâm Dư Dư: "Không vội, đại học chuyện khoa học 3 năm, còn thời gian 3 năm để suy nghĩ, xe ở ngoài, trước tiên chị đưa hai người về nhà."
Lâm Đại Đệ: "Cảm ơn chị."
Lâm Dư Dư có xe của mình, một cô gái có xe, ở niên đại này vẫn rất hiếm thấy, cha Lâm và Lâm Đại Đệ thấy Lâm Dư Dư mở cửa xe bảo bọn họ đi lên, có chút bất ngờ, cả đời bọn họ chưa từng ngồi lên loại xe này, không nghĩ tới con gái vậy mà biết lái xe.
Cha Lâm lúc trẻ tuổi còn không thấu đáo, lúc đấy muốn có con trai, nên ly hôn với Lưu Á Cầm, đương nhiên bây giờ không hối hận. Nhưng thấy con gái có tiền đồ như vậy, ông ta vừa bui lại vừa hụt hãng.
Mấy năm nay, Chương gia kiếm được chút tiên, đã dọn ra khỏi phòng của mẹ Ôn, tuy rằng không mua được phòng ở bên này, nhưng mua được một căn nhà bên cạnh nhà giống nhà Ôn Hiền.
Đương nhiên, ở một căn nhà như thế hai năm cũng không rẻ, cũng lên đến tiền vạn, tiền của Chương gia đương nhiên không đủ, thấy tiền nhà càng ngày càng cao, Chương Long quyết định mượn tiền Lâm Dư Dư, Chương Phượng, Chương đại ca để mua nhà.
Cho nên phòng của mẹ Ôn liền không có người.
Bây giờ Lâm Dư Dư đưa cha Lâm cùng lâm Đại Đệ đến nhà của mẹ Ôn.
Lâm Dư Dư: “Cha, Đại Đệ, nhà con không có phòng cho khách, nơi này là một nhà trống không ai ở, nhà con ở ngay đằng sau, hai người ở đây được không?"
Cha Lâm: "Được chứ." Loại nhà như này ông ta còn chưa từng ở, có thể ở lại một lần vẫn là rất may mắn. Mà nơi này lại không có người khác, như cô nói, rất gần nhà cô.
Đây là lần đầu tiên cha Lâm gặp mặt người nhà họ Ôn, cho nên cha Lâm mang quà đến, dù sao cũng là gặp thông gia.
Mẹ Ôn thấy Lâm Dư Dư dẫn hai người đến, liền biết là cha Lâm cùng Lâm Đại Đệ. Bà mỉm cười tiến lên: "Là ông thông gia cùng em trai cả của Dư Dư à? Mau vào đi, mời ngồi, tôi là mẹ Ôn Sùng, đây là ba Ôn Sùng."
Cha Ôn: "Xin chào ông thông gia."
Cha Lâm là công nhân, lại là người thành phố, hơn nữa là con trai duy nhất của Lâm gia, ông ta không bằng cấp, nhưng cũng tốt nghiệp cao trung. Nếu là gặp người khác, ông ta sẽ không câu nệ, ông ta câu nệ với người Ôn gia, bởi vì người thủ đô khác với người thành phố, hơn nữa điều kiện của Ôn gia quá tốt.
Lâm Đại Đệ biết bản thân có một người chị, năm 70, cậu ta mới 9 tuổi, chị xuống nông thôn, lúc ấy cậu ta còn nhỏ, cũng không có khắc sâu nhiều ký ức về chị, năm 76 khi chị về nhà ăn tết, cậu ta mưới nhớ đến người chị đã xuống nông thôn 6 năm, chỉ sau sau khi ăn Tết, chị ấy lại đi rồi, cho nên đối với cậu ta chị cũng chỉ là một người dưng.
Chính là không ngờ năm sau, chị gửi thư cho bài nội nói đã thi đỗ đại học. Từ đó về sau, tên chị luôn được treo trên miệng bà nội, bà đứa cháu khiến bà kiêu ngạo nhất, sau này bà có thể dựa vào.
Sau đó bi kịch của cậu ta bắt đầu, mỗi ngày mẹ cậu ta lại bắt cậu ta học tập thêm một chút, hi vọng cậu ta thi đỗ đại học, lên thủ đô học đại học.
ñI...
Lâm Đại Đệ thu đỗ đại học ở thủ đô, cũng là mẹ cậu ta bắt buộc cậu ta thi ở thủ đô.
Lâm Đại Đệ và cha Lâm đứng ở ga tàu hỏa ở thủ đô, nhìn thấy dòng người đi lại, tâm tình có chút khẩn trương, có chút kích động. Trước khi bọn họ đến, bà nội Lâm đã gọi điện thoại cho Lâm Dư Dư, cho nên hôm nay Lâm Dư Dư tới đón bọn họ. Chuyện này lại khiến Lâm Đại Đệ cùng cha Lâm càng thêm khẩn trương. Lâm Đại Đệ khẩn trương là bởi vì bà nội Lâm hôm nào cũng nói đến Lâm Dư Dư, cậu ta đối với người chị không quen thuộc này, tâm lý có chút sợ hãi.
Cha Lâm khẩn trương, là bởi vì không tự nhiên. Ông ta đối với người con gái đã mặc kệ cô từ nhỏ, không nghĩ tới bây giờ lại tới làm phiền cô, cho nên ông ta mới không được tự nhiên. Chính là, mẹ nói cũng đúng, điều kiện của Lâm Dư Dư tốt, phát triển tốt, đưa con trai cả tới, để cho chị em bọn họ bồi dưỡng tình cảm, rốt cuộc cũng là chị em ruột, sau này dù không trợ giúp, cũng có thể chiếu cố một chút.
Ấn tượng cuối cùng của Lâm Dư Dư đối với Lâm Đại Đệ ở năm 76, ấn tượng không đậm, nhưng cũng không phải đứa bé hoạt bát, lúc ấy còn gọi cô là chị, khá lễ phép. Chẳng qua lần này gặp lại, đã cao hơn rất nhiều so với năm đó.
Lâm Dư Dư: "Cha, Đại Đệ."
Cha Lâm nhìn thấy con gái đến: "Ừm."
Lâm Đại Đệ: "Chị"
Lâm Dư Dư cười cười: "Cha khó có dịp đến thủ đô, chi bằng ở lại đây mấy ngày. Đại Đệ cũng vậy, rất giỏi, có thể thi được đại học."
Lâm Đại Đệ có chút thẹn thùng: "Không có không có, chỉ là đại học chuyên khoa, không thể so sánh được với chị."
Lâm Dư Dư: "Đại học chuyên khoa cũng rất giỏi rôi. Nếu em muốn tiếp tục đào tạo chuyên sâu, học đại học chuyên khoa cũng có thể thi tiếp đại học."
Lâm Đại Đệ nhẹ nhõm thở một hơi: "Em.. Em cũng không biết."
Cha Lâm thấy chị em bọn họ nói chuyện, đứng ở một bên im lặng.
Lâm Dư Dư: "Không vội, đại học chuyện khoa học 3 năm, còn thời gian 3 năm để suy nghĩ, xe ở ngoài, trước tiên chị đưa hai người về nhà."
Lâm Đại Đệ: "Cảm ơn chị."
Lâm Dư Dư có xe của mình, một cô gái có xe, ở niên đại này vẫn rất hiếm thấy, cha Lâm và Lâm Đại Đệ thấy Lâm Dư Dư mở cửa xe bảo bọn họ đi lên, có chút bất ngờ, cả đời bọn họ chưa từng ngồi lên loại xe này, không nghĩ tới con gái vậy mà biết lái xe.
Cha Lâm lúc trẻ tuổi còn không thấu đáo, lúc đấy muốn có con trai, nên ly hôn với Lưu Á Cầm, đương nhiên bây giờ không hối hận. Nhưng thấy con gái có tiền đồ như vậy, ông ta vừa bui lại vừa hụt hãng.
Mấy năm nay, Chương gia kiếm được chút tiên, đã dọn ra khỏi phòng của mẹ Ôn, tuy rằng không mua được phòng ở bên này, nhưng mua được một căn nhà bên cạnh nhà giống nhà Ôn Hiền.
Đương nhiên, ở một căn nhà như thế hai năm cũng không rẻ, cũng lên đến tiền vạn, tiền của Chương gia đương nhiên không đủ, thấy tiền nhà càng ngày càng cao, Chương Long quyết định mượn tiền Lâm Dư Dư, Chương Phượng, Chương đại ca để mua nhà.
Cho nên phòng của mẹ Ôn liền không có người.
Bây giờ Lâm Dư Dư đưa cha Lâm cùng lâm Đại Đệ đến nhà của mẹ Ôn.
Lâm Dư Dư: “Cha, Đại Đệ, nhà con không có phòng cho khách, nơi này là một nhà trống không ai ở, nhà con ở ngay đằng sau, hai người ở đây được không?"
Cha Lâm: "Được chứ." Loại nhà như này ông ta còn chưa từng ở, có thể ở lại một lần vẫn là rất may mắn. Mà nơi này lại không có người khác, như cô nói, rất gần nhà cô.
Đây là lần đầu tiên cha Lâm gặp mặt người nhà họ Ôn, cho nên cha Lâm mang quà đến, dù sao cũng là gặp thông gia.
Mẹ Ôn thấy Lâm Dư Dư dẫn hai người đến, liền biết là cha Lâm cùng Lâm Đại Đệ. Bà mỉm cười tiến lên: "Là ông thông gia cùng em trai cả của Dư Dư à? Mau vào đi, mời ngồi, tôi là mẹ Ôn Sùng, đây là ba Ôn Sùng."
Cha Ôn: "Xin chào ông thông gia."
Cha Lâm là công nhân, lại là người thành phố, hơn nữa là con trai duy nhất của Lâm gia, ông ta không bằng cấp, nhưng cũng tốt nghiệp cao trung. Nếu là gặp người khác, ông ta sẽ không câu nệ, ông ta câu nệ với người Ôn gia, bởi vì người thủ đô khác với người thành phố, hơn nữa điều kiện của Ôn gia quá tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook