Chu Bình vui vẻ bưng lên uống vài ngụm, sau đó lấy một cái hũ từ trong gói đồ mình mang về ra, đây là những thứ cô ấy về nhà lấy, cha cô ấy cố ý làm thịt, đem thịt gà chặt thành từng miếng cho vào trong chảo dầu chiên, để nguội rồi bỏ vào trong hũ, để cho cô ấy lúc ăn cơm có thể lấy ra ăn.

“Nào, nếm thử đi.” Cô ấy lắc lắc bình, lắc để đẩy những miếng thịt gà nhiều thịt ít xương lên phía trên, đưa cho Hoắc Sênh, để Hoắc Sênh tự lấy. Hoắc Sênh cất giấy bút đi, trực tiếp lấy tay cầm một miếng, mùi vị của gà nuôi trên đất hoang ở vùng quê so với loại gà siêu đẻ được cho ăn thức ăn chăn nuôi không hề kém một chút nào.

“Có ngon không? Không thua gì món thịt kho tàu của cô phải không, cha tôi cố ý làm cho tôi đấy.” Lần trước Hoắc Sênh mang về một lu thịt kho tàu, thực sự đều là thịt thơm nức, nhìn không giống như là mua ở nhà hàng quốc doanh, thịt bán ở nhà hàng cho rất nhiều gia vị, sẽ cho thêm một ít khoai tây khoai lang các loại, không phải một nồi đều là thịt nguyên chất.

Hai người thèm thịt, ăn hai ba miếng Chu Bình mới siết chặt nắp đậy lại: “Qua một khoảng thời gian ngắn nữa, những thanh niên trí thức mới sẽ xuống vùng nông thôn, dựa theo quy củ, nhóm thanh niên tri thức cũ phải tổ chức một buổi hoan nghênh, Đội trưởng Triệu bảo chúng ta tự tổng hợp, nam nữ thanh niên trí thức mỗi bên làm một tiết mục góp phần náo nhiệt là được.”

Tổ chức buổi hoan nghênh cũng là vì để cho nhóm thanh niên trí thức mới có thể hòa nhập vào đội một cách nhanh chóng, mỗi đội sản xuất đều sẽ tham gia, Hoắc Sênh cũng không có ý kiến bất đồng nào, vì thế thanh niên trí thức đội 2 liền hẹn ở dưới tàng cây hòe bên ngoài để bàn bạc.

Đám thanh niên trí thức đưa ra rất nhiều ý kiến, có người đề nghị đọc bài diễn văn của Chủ tịch Mao, có hát hò, đủ các thể loại.

Lúc này một đám người ở xa xa nhộn nhịp đi tới, đều là người thôn Hà Câu, Hoắc Sênh nhất thời không nói lời nào.

Sau khi chuyện Lý Trường Mỹ và Tôn Kính Văn bị bắt, Tôn Kính Văn bị đưa đi lao động cải tạo, Lí Trường Mỹ vẫn là thanh niên trí thức của đội ba, nhưng chuyện cũng khác với trước kia, cứ cách vài ngày người trong thôn đều lôi cô ta ra chỉ trích bêu rếu lôi đi khắp thôn.

Trên cổ Lí Trường Mỹ đeo một tấm bảng gỗ, bên trên có viết mấy chữ, Hoắc Sênh không nhìn rõ được trên đó viết cái gì, nhưng đại khái cũng có thể đoán ra ý của mấy chữ đó, đơn giản chính là viết đủ loại tư tưởng và hành vi sai trái của cô ta.

Một nữ thanh niên tri thức, tuổi còn chưa lớn, không nghĩ tới lại thành ra như vậy, mọi người nhìn cũng có chút thổn thức.



“Cô biết gì không? Tôi nghe mấy người ở đội ba nói, không phải lúc trước Lí Trường Mỹ có người yêu đã trở về thành phố sao? Hai người họ vẫn luôn viết thư qua lại, tình cảm rất tốt, sợ là không biết chuyện Lí Trường Mỹ ở đây, kết quả hai ngày trước, người yêu của cô ta lại viết thư cho cô ta, đi kèm với thư gửi tới còn có gì đó, các người có biết không?”

Tất cả mọi người đều bị khơi gợi sự tò mò: “Cái gì?”

“Kẹo mừng đó! Người tình của cô đã kết hôn với một người khác! Các người nói xem hai người bọn họ không ở cùng một chỗ, dựa vào viết thư thì có thể duy trì được bao lâu? Cũng thật đáng thương!”

Có thanh niên trí thức không đồng ý: “Có gì mà đáng thương, nếu cô ta biết chừng mực giữ mình trong sạch, tư tưởng giác ngộ đủ cao, sẽ biến thành như vậy sao? Đáng đời!”

Vốn là thảo luận chuyện buổi hoan nghênh, kết quả bị chuyện của Lí Trường Mỹ làm gián đoạn, biến thành thảo luận một chuyện khác.

Hoắc Sênh chống cằm, lộ ra cổ tay trắng nõn, an tĩnh lẳng lặng, có vẻ như năm tháng tĩnh lặng, cô nhắc nhở: “Tiệc hoan nghênh, các người định làm sao đây?” Giọng nói của cô lanh lợi nhẹ nhàng, nhóm thanh niên trí thức đều lấy lại tinh thần, mới nhớ tới chuyện chính còn chưa giải quyết xong, cũng không thèm để ý chuyện của Lí Trường Mỹ nữa.

Bên này mấy người bọn họ đang bàn bạc chuyện tổ chức tiệc hoan nghênh.

A bà nhà họ Triệu thì vẻ mặt bối rối, bà nhìn người nhà họ Tống khí thế hùng hổ, cho rằng mình nghe lầm: “Cậu nói cái gì cơ?”

Tống Bảo Quốc cầm đòn gánh, phình cổ, bộ dạng muốn đánh lộn chặn ở cửa kêu la: “Tối hôm qua Triệu Vệ Đông tới từ hôn, nói từ liền từ á, không có cửa đâu! Bà kêu anh ta ra đây, cho chị tôi một câu trả lời!”

A Bà: “... ????”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương