Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lâu Lộ Hồi là trung đoàn trưởng, Chu Kiến Thiết là phó trưởng đoàn 1, Trần Cương là chính ủy trung đoàn 3, còn có hàng chục sĩ quan khác, bất kể ai có thứ gì hay đều báo cho mọi người cùng biết.

Lâu Lộ Hồi và Chu Kiến Thiết thường ăn ở nhà Trần Cương, họ đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.

Ba người bắt đầu chạy chậm, Lâu Lộ Hồi trầm giọng đáp: “Lần này đến nhà lão trưởng ban, đúng lúc lại ở gần quê của anh rể, em và lão Chu mua một chút đặc sản địa phương, lát nữa sẽ mang qua.”

Trần Cương gật đầu, lúc nói chuyện còn thở ra khói: “Mang thêm đi, mấy ngày trước chị dâu em muốn ở nhà ăn cơm.”

Khu ký túc xá cách khu làm việc hơi xa, ba người vừa chạy vừa trò chuyện, trên đường có chiến sĩ chào hỏi, họ gật đầu đáp lại.

Trần Cương kéo mạnh chiếc mũ trơn, tò mò hỏi: “Thằng bé này, mặc dù cả ngày phụng phịu cái mặt chết người, nhưng rất đẹp trai, đối nhân xử thế cũng nhanh nhẹn, tìm em dâu chắc không khó đâu...”

Chu Kiến Thiết thò đầu ra, tìm lời khen: “Còn có em, có em, em cũng nhanh nhẹn, cũng rất đẹp trai.”

Hai người để bụng, tạm thời không muốn quan tâm đến anh ấy.

Lâu Lộ Hồi nhếch môi, cũng không biết Trần Cương đang khen mình hay hại mình, nhắc lại chuyện này: “Em dâu sao mà có thể tìm dễ như thế.”

"Tại sao lại khó tìm? Nếu là hơn mười năm trước, tỷ lệ nam nữ chênh lệch quá lớn, khó tìm vợ thì anh có thể hiểu, bây giờ khoảng cách đã nhỏ, em có một tương lai tươi sáng, ngoại hình điển trai, sao lại khó tìm em dâu chứ?” Trần Cương cảm thấy thằng bé này là người qua loa.

Đã quen biết nhau mấy năm, chiến hữu đều là sinh tử bằng hữu, Lâu Lộ Hồi bị hỏi như vậy, anh không nghĩ người ta hỏi sâu vào để xúc phạm anh, nói ra suy nghĩ thực chất trong lòng: “Môi trường ở đây quá tệ, vợ đi theo quân đội là phải chịu khổ cực, hà tất gì phải như thế chứ? Đợi khi nào điều chuyển khỏi đây rồi hãy tính chuyện cá nhân sau.”

“Vậy cũng có thể tìm các cô gái trong bản địa, trong làng có không ít ông già bà già hỏi về em.”



Lần này Lâu Lộ Hồi không nói gì, chỉ lắc đầu.

Thấy vậy, Trần Cương cũng ngại nhắc đến đề tài này nữa, thở dài an ủi: “Chuyện này không thể nóng vội, có lẽ nhân duyên chưa đến… được rồi, không nói chuyện này nữa, anh đi về trước, hai đứa nhớ đến sớm, hôm nay ăn cả sáng và trưa đi, chiều anh phải đi rồi.”

Con đường đầy tuyết khó đi, nhiệt độ ban đêm lại càng thấp, khiến tai mũi người ta lạnh cóng, Trần Cương muốn đi sớm về sớm.

“Uhm, về nhà lấy đồ rồi đến luôn.”

“...”

=

Các khu gia đình của Đơn vị 836 được bố trí trong đơn vị.

Mặc dù để khuyến khích quân tẩu* nhập ngũ, trong hai năm qua, những ngôi nhà gạch mới đã được xây dựng trong khu vực gia đình, nhưng những người thực sự đến nhập ngũ vẫn rất ít.

*Quân tẩu: vợ của bộ đội

Tổng cộng có ba dãy nhà, và một nửa trong số đó để trống.

Trần Cương chạy một mạch về nhà, nhưng anh ấy chưa kịp cảm nhận được hơi ấm của ngôi nhà thì đã bị vợ đuổi ra ngoài.

“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải phủi tuyết trên người, sao không nghe hiểu lời người ta nói chứ? Nhỡ con gái anh bị đông lạnh thì sao?” Điền Vũ bước nhanh ra khỏi phòng bếp, đuổi người ra ngoài, bản thân cũng đi ra theo, dùng tạp dề giúp chồng vỗ phủi bông tuyết trên người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương