Kiều Mãn Nguyệt kinh ngạc nhướng mày: “Bác không cần rau này nữa sao?”

Bác gái Quách khoát tay, tùy ý nói: “Vậy phải xem nhà cháu, nếu nhà cháu cần, thì cứ hái ăn. Nếu nhà cháu không thích, bác sẽ dọn dẹp một chút.”

“Oa, thật sự rất cám ơn bác! Chúng cháu rất cần ạ!” Kiều Mãn Nguyệt vui vẻ nói, “Bác thật là một người tốt.”

“Có gì đâu mà khách sáo, sau này chúng ta là hàng xóm, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, chuyện này xem như trước tiên bác tạo mối quan hệ với nhà cháu vậy.” Bác gái Quách nở một nụ cười từ đáy lòng, ai lại không thích cô gái trẻ lễ phép chứ.

Sau khi bác gái Quách rời đi, Kiều Mãn Nguyệt ngay lập tức chậm rãi đi đến kiểm tra đất trồng rau, có đậu, cà tím, rau diếp, còn có hành tỏi, bí xanh và cải bẹ xanh, dáng vẻ đều rất tốt, có thể thấy được bình thường bác gái Quách tốn nhiều công sức cho chúng.

“Chúng ta có nên trả lại cái gì đó không?” Kiều Mãn Nguyệt nhìn về phía Cố Thừa Phong.

Cố Thừa Phong đang xách thùng nước lạnh hòa nước nóng, không ngẩng đầu lên, “Em tự quyết định là được rồi.”

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy lập tức giở giọng xem thường, “Làm như rau này chỉ có một mình em ăn? Nhà này chỉ có một mình em thôi sao?”

“Anh làm gì có ý đó chứ?” Cố Thừa Phong phản bác.

Kiều Mãn Nguyệt khoanh tay hừ lạnh, “Vậy anh có ý gì? Em cho anh một cơ hội giải thích.”

Cố Thừa Phong: …

Anh hít sâu một hơi, hai tay làm động tác đầu hàng, “Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, thực xin lỗi, anh sai rồi.”

“Vậy nói cho em biết anh sai ở đâu?” Kiều Mãn Nguyệt nheo mắt nhìn anh.



Cố Thừa Phong lại cứng đờ, theo bản năng nhìn xung quanh, bọn nhỏ đều ngủ trên lầu, trong sân chỉ có hai người bọn họ.

Anh thăm dò nói: “Anh không nên tùy ý để đồng chí Kiều Mãn Nguyệt quyết định mọi thứ. Mặc kệ chuyện gì cũng phải cùng nhau đưa ra quyết định.”

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy híp mắt, cười như không cười, “Anh định thất hứa sao?”

“Anh, anh lại thất hứa cái gì?” Cố Thừa Phong không lần được manh mối, thật cẩn thận hỏi.

“Tiền lương đó.” Kiều Mãn Nguyệt nói hùng hồn: “Anh nói tiền lương giao hết cho em giữ, em phân chia. Bây giờ anh còn nói phải cùng nhau quyết định là ý gì?”

Cố Thừa Phong quả thật oan uổng, “Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt, em đủ rồi. Anh nói không để cho em giữ lúc nào, chúng ta là đang nói đạo lý được chưa.”

“Lúc nào chúng ta không nói đạo lý?” Kiều Mãn Nguyệt không phục.

Cố Thừa Phong không nói nên lời, “Anh lười nói với em.”

Nói xong, anh bưng xô nước ấm vào phòng tắm.

Kiều Mãn Nguyệt đi theo phía sau anh, “Anh không muốn nói thì không nói sao? Không được, anh nói rõ ràng cho em.”

Lỗ tai Cố Thừa Phong bị tiếng cô lải nhải phát đau, anh nhíu mày, xoay mạnh người về phía Kiều Mãn Nguyệt: “Không phải em chê người bẩn sao? Nước được chỉnh vừa lắm, tắm nhanh đi.”

Dùng dáng vẻ hung dữ nói lời đáng sợ.

Kiều Mãn Nguyệt xoa môi, thản nhiên “A” một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương