Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
-
Chương 47:
Anh trai bắt đầu tự giới thiệu: "Đồng chí Kiều, tôi tên là Trần An, thực ra tôi là thanh niên tri thức của đội sản xuất Lộ Thành phía Tây, tôi biết một chút về y học, bình thường phụ trách khám các loại bệnh linh tinh cho đội viên.”
Nói đến đây, vẻ mặt anh ta lộ vẻ tiếc nuối: “Hai tháng trước, thời tiết tương đối nóng, có một cậu bé trong đội sản xuất đi xuống sông, không ngờ bị bèo quấn chân, hoàn cảnh lúc đó tương tự ông lão ngày hôm qua. Nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được cậu bé.”
Vừa dứt lời, Đại Bảo vốn là ngồi một mình trên giường, cậu bé mím môi, chạy nhanh đến phía đối diện, ngồi song song với Mãn Ý, Mãn Hoài.
Nhị Bảo không biết gì, kêu “Y a bi bô” với anh trai và hai cậu, Cố Thừa Phong khen ngợi nhìn bé.
Kiều Mãn Nguyệt không quan tâm họ, hỏi với giọng điệu đoán chừng: “Là anh muốn hồi sức tim phổi từ tôi?”
“Đúng, đúng vậy” Trần An không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng và thấp thỏm.
“Được.” Kiều Mãn Nguyệt không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Trần An lập tức lộ ra vẻ không dám tin, "Thật, thật sao? Đồng chí Kiều, cô thật sự đồng ý dạy tôi sao?”
“Thật sự.”
“Thật sự rất cám ơn cô!” Trần An kích động đến xoay vòng tại chỗ, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu.
Thật ra trước khi nói ra, anh ta đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng nghĩ đến các đội viên trong đội, anh ta vẫn tình nguyện thử một lần, không ngờ Kiều Mãn Nguyệt lại thật sự đồng ý.
“Vậy chúng ta bắt đầu như thế nào?” Trần An bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, dù sao thời gian cũng không nhiều lắm, có thể học càng nhiều càng tốt.
“Bắt đầu hồi sức tim đi.” Kiều Mãn Nguyệt nói.
Cô đã từng trải qua hai năm trong khoa cấp cứu.
Kiều Mãn Nguyệt ngoắc Mãn Ý tới làm người mẫu, từ kiến thức hồi sức tim thông thường nhất đến kiến thức chuyên sâu về sơ cứu.
Mãn Ý im lặng nằm trên giường để cô loay hoay trên người, nghe cô nói với hai mắt sáng ngời lấp lánh.
Những người khác trong buồng xe rảnh rỗi lại vây xem, nhìn thấy cảm giác không có ý nghĩa lại trở về nằm.
Kiều Mãn Nguyệt dạy từ buổi sáng cho đến tám chín giờ tối, trong thời gian này, Cố Thừa Phong đi mua cơm trở về, lúc Trần An rời đi toàn bộ vở của anh ta đều dày đặc chữ và bảy tám hình xiêu vẹo.
Sau khi xác thực người thật sự đi rồi, Kiều Mãn Nguyệt co quắp, cả người ngã trên giường.
Đại Bảo bị dọa cho giật mình, hét lên: “Sao cô lại dọa người như vậy?”
Kiều Mãn Nguyệt không phản ứng gì cả, đôi mắt đờ đẫn nhìn đầu giường.
Đại Bảo vội vàng nhìn Cố Thừa Phong.
Cố Thừa Phong còn chưa kịp làm gì, Mãn Hoài bên kia đã bắt đầu kêu to: “Anh, chị mệt rồi.”
“Chờ anh ăn xong hai miếng này đã.” Mãn Ý nói xong vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, sau đó nhanh chóng đi đến bên người Kiều Mãn Nguyệt, cùng Mãn Ý mỗi người một bên bắt đầu bóp tay chân bóp vai cho Kiều Mãn Nguyệt.
Nói đến đây, vẻ mặt anh ta lộ vẻ tiếc nuối: “Hai tháng trước, thời tiết tương đối nóng, có một cậu bé trong đội sản xuất đi xuống sông, không ngờ bị bèo quấn chân, hoàn cảnh lúc đó tương tự ông lão ngày hôm qua. Nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu được cậu bé.”
Vừa dứt lời, Đại Bảo vốn là ngồi một mình trên giường, cậu bé mím môi, chạy nhanh đến phía đối diện, ngồi song song với Mãn Ý, Mãn Hoài.
Nhị Bảo không biết gì, kêu “Y a bi bô” với anh trai và hai cậu, Cố Thừa Phong khen ngợi nhìn bé.
Kiều Mãn Nguyệt không quan tâm họ, hỏi với giọng điệu đoán chừng: “Là anh muốn hồi sức tim phổi từ tôi?”
“Đúng, đúng vậy” Trần An không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng và thấp thỏm.
“Được.” Kiều Mãn Nguyệt không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Trần An lập tức lộ ra vẻ không dám tin, "Thật, thật sao? Đồng chí Kiều, cô thật sự đồng ý dạy tôi sao?”
“Thật sự.”
“Thật sự rất cám ơn cô!” Trần An kích động đến xoay vòng tại chỗ, tay chân đều không biết nên đặt ở đâu.
Thật ra trước khi nói ra, anh ta đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng nghĩ đến các đội viên trong đội, anh ta vẫn tình nguyện thử một lần, không ngờ Kiều Mãn Nguyệt lại thật sự đồng ý.
“Vậy chúng ta bắt đầu như thế nào?” Trần An bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, dù sao thời gian cũng không nhiều lắm, có thể học càng nhiều càng tốt.
“Bắt đầu hồi sức tim đi.” Kiều Mãn Nguyệt nói.
Cô đã từng trải qua hai năm trong khoa cấp cứu.
Kiều Mãn Nguyệt ngoắc Mãn Ý tới làm người mẫu, từ kiến thức hồi sức tim thông thường nhất đến kiến thức chuyên sâu về sơ cứu.
Mãn Ý im lặng nằm trên giường để cô loay hoay trên người, nghe cô nói với hai mắt sáng ngời lấp lánh.
Những người khác trong buồng xe rảnh rỗi lại vây xem, nhìn thấy cảm giác không có ý nghĩa lại trở về nằm.
Kiều Mãn Nguyệt dạy từ buổi sáng cho đến tám chín giờ tối, trong thời gian này, Cố Thừa Phong đi mua cơm trở về, lúc Trần An rời đi toàn bộ vở của anh ta đều dày đặc chữ và bảy tám hình xiêu vẹo.
Sau khi xác thực người thật sự đi rồi, Kiều Mãn Nguyệt co quắp, cả người ngã trên giường.
Đại Bảo bị dọa cho giật mình, hét lên: “Sao cô lại dọa người như vậy?”
Kiều Mãn Nguyệt không phản ứng gì cả, đôi mắt đờ đẫn nhìn đầu giường.
Đại Bảo vội vàng nhìn Cố Thừa Phong.
Cố Thừa Phong còn chưa kịp làm gì, Mãn Hoài bên kia đã bắt đầu kêu to: “Anh, chị mệt rồi.”
“Chờ anh ăn xong hai miếng này đã.” Mãn Ý nói xong vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, sau đó nhanh chóng đi đến bên người Kiều Mãn Nguyệt, cùng Mãn Ý mỗi người một bên bắt đầu bóp tay chân bóp vai cho Kiều Mãn Nguyệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook