Thập Niên 70: Xuyên Qua Nuôi Con, Nằm Thẳng
-
Chương 41:
Sau khi trở về ngang qua một toa khách, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về phía tây, Kiều Mãn Nguyệt đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đột nhiên có một ông lão khiến cô chú ý.
Ánh mắt của Kiều Mãn Nguyệt dừng trên khuôn mặt đó vài giây, lập tức quay đi, dẫn hai em trai theo đám đông chen chúc quay về buồng xe của mình.
Có bốn giường, Mãn Ý Mãn Hoài ngủ ở giường lớn ở trên, Kiều Mãn Nguyệt mang theo Nhị Bảo ngủ ở giường dưới, Cố Thừa Phong mang theo Đại Bảo ngủ giường dưới, còn lại một giường thì đã chất đầy hành lý.
Kiều Mãn Nguyệt dặn dò Mãn Hoài không chắc chắn, “Động tác trở mình tới lui đừng lớn quá, cẩn thận kẻo rơi xuống.”
Mãn Hoài nghiêm túc gật đầu.
Hai anh em buổi sáng dậy quá sớm, đi đường vội vã, nằm xuống chưa đầy một phút đã bắt đầu ngáy nhỏ.
Nhân lúc Nhị Bảo còn chưa thức, Kiều Mãn Nguyệt cũng chợp mắt, lúc tỉnh lại lần thứ hai, cô là bị đánh thức.
Kiều Mãn Nguyệt mở to mắt, cô gái nhỏ hoàn toàn không sợ người lạ, toét miệng lộ ra hai cái răng cửa, hào hứng chụp vào mặt cô.
Cố Thừa Phong xoay người đứng ở lối đi nhỏ, đưa tay về phía Nhị Bảo, có vẻ là muốn ngăn bé lại, không ngờ là không kịp.
“Chắc con bé đang đói bụng, anh đi pha một ít sữa mạch nha cho bé đi.” Giọng nói chuyện của Kiều Mãn Nguyệt có hơi khàn khàn, vừa nói vừa đỡ Nhị Bảo ngồi xuống.
Cô ôm đứa bé một lát, Cố Thừa Phong đã nhanh chóng đem sữa mạch nha tới, Kiều Mãn Nguyệt trả bé lại cho cha ruột.
Trong chốc lát Đại Bảo cũng tỉnh lại, cậu bé mở to mắt chuyện đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy bóng dáng của Cố Thừa Phong, vẻ mặt mới thả lỏng lại.
“Cha, con đói bụng.” Đại Bảo quay sang Cố Thừa Phong nói.
Cố Thừa Phong nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt.
Kiều Mãn Nguyệt hất cằm về phía cà mèn trên bàn nhỏ.
Cố Thừa Phong đành phải đặt chiếc cốc tráng men chứa đầy sữa mạch nha xuống, mở cà mèn đựng cơm ra nói: “Lại đây.”
Đại Bảo còn chưa có đứng dậy, trực tiếp từ trên giường nhảy tới, ánh mắt sáng ngời, “Trứng gà chiên!”
Cố Thừa Phong đưa thìa cho cậu bé, “Ừ, phải cám ơn mẹ con, đây là mẹ cố ý chừa lại cho con.”
Đại Bảo nghe vậy thu lại vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ, nhét một thìa cơm vào miệng, phát ra một tiếng “Vâng”, ý nói cậu bé không có cách nào nói chuyện.
Cố Thừa Phong hết cách với cậu bé.
Kiều Mãn Nguyệt lại không thèm để ý, nếu cô đã lựa chọn kết hôn với Cố Thừa Phong, đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Cũng may Nhị Bảo rất ngoan, không làm ầm ĩ, ăn no xong ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi đồ chơi bằng gỗ.
Chớp mắt đã tới buổi tối.
Sau khi bốn đứa nhỏ ăn trứng gà luộc lại ngủ thiếp đi, Kiều Mãn Nguyệt đi nhà vệ sinh trở về, ánh mắt lại không tự chủ nhìn trên người ông lão kia.
Trong lòng cô có chuyện, ngủ cũng không sâu, cho nên nửa đêm có động tĩnh đã dậy.
Ánh mắt của Kiều Mãn Nguyệt dừng trên khuôn mặt đó vài giây, lập tức quay đi, dẫn hai em trai theo đám đông chen chúc quay về buồng xe của mình.
Có bốn giường, Mãn Ý Mãn Hoài ngủ ở giường lớn ở trên, Kiều Mãn Nguyệt mang theo Nhị Bảo ngủ ở giường dưới, Cố Thừa Phong mang theo Đại Bảo ngủ giường dưới, còn lại một giường thì đã chất đầy hành lý.
Kiều Mãn Nguyệt dặn dò Mãn Hoài không chắc chắn, “Động tác trở mình tới lui đừng lớn quá, cẩn thận kẻo rơi xuống.”
Mãn Hoài nghiêm túc gật đầu.
Hai anh em buổi sáng dậy quá sớm, đi đường vội vã, nằm xuống chưa đầy một phút đã bắt đầu ngáy nhỏ.
Nhân lúc Nhị Bảo còn chưa thức, Kiều Mãn Nguyệt cũng chợp mắt, lúc tỉnh lại lần thứ hai, cô là bị đánh thức.
Kiều Mãn Nguyệt mở to mắt, cô gái nhỏ hoàn toàn không sợ người lạ, toét miệng lộ ra hai cái răng cửa, hào hứng chụp vào mặt cô.
Cố Thừa Phong xoay người đứng ở lối đi nhỏ, đưa tay về phía Nhị Bảo, có vẻ là muốn ngăn bé lại, không ngờ là không kịp.
“Chắc con bé đang đói bụng, anh đi pha một ít sữa mạch nha cho bé đi.” Giọng nói chuyện của Kiều Mãn Nguyệt có hơi khàn khàn, vừa nói vừa đỡ Nhị Bảo ngồi xuống.
Cô ôm đứa bé một lát, Cố Thừa Phong đã nhanh chóng đem sữa mạch nha tới, Kiều Mãn Nguyệt trả bé lại cho cha ruột.
Trong chốc lát Đại Bảo cũng tỉnh lại, cậu bé mở to mắt chuyện đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy bóng dáng của Cố Thừa Phong, vẻ mặt mới thả lỏng lại.
“Cha, con đói bụng.” Đại Bảo quay sang Cố Thừa Phong nói.
Cố Thừa Phong nhìn về phía Kiều Mãn Nguyệt.
Kiều Mãn Nguyệt hất cằm về phía cà mèn trên bàn nhỏ.
Cố Thừa Phong đành phải đặt chiếc cốc tráng men chứa đầy sữa mạch nha xuống, mở cà mèn đựng cơm ra nói: “Lại đây.”
Đại Bảo còn chưa có đứng dậy, trực tiếp từ trên giường nhảy tới, ánh mắt sáng ngời, “Trứng gà chiên!”
Cố Thừa Phong đưa thìa cho cậu bé, “Ừ, phải cám ơn mẹ con, đây là mẹ cố ý chừa lại cho con.”
Đại Bảo nghe vậy thu lại vẻ mặt ngạc nhiên vui vẻ, nhét một thìa cơm vào miệng, phát ra một tiếng “Vâng”, ý nói cậu bé không có cách nào nói chuyện.
Cố Thừa Phong hết cách với cậu bé.
Kiều Mãn Nguyệt lại không thèm để ý, nếu cô đã lựa chọn kết hôn với Cố Thừa Phong, đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Cũng may Nhị Bảo rất ngoan, không làm ầm ĩ, ăn no xong ngoan ngoãn ngồi trên giường chơi đồ chơi bằng gỗ.
Chớp mắt đã tới buổi tối.
Sau khi bốn đứa nhỏ ăn trứng gà luộc lại ngủ thiếp đi, Kiều Mãn Nguyệt đi nhà vệ sinh trở về, ánh mắt lại không tự chủ nhìn trên người ông lão kia.
Trong lòng cô có chuyện, ngủ cũng không sâu, cho nên nửa đêm có động tĩnh đã dậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook