Xe lửa màu xanh theo quỹ đạo được định sẵn mà loảng xoảng loảng xoảng chạy, dùng tốc độ vô cùng nhanh mà hướng về phía trước.

Tùng Chi đang ngồi trên ghế, đem đầu dựa vào cửa sổ, thần sắc uể oải.

Hiện tại xe lửa đang đi qua đường hầm, thanh âm gào thét làm cho cô có cảm giác tai mình bị ù lên, cảm giác chói mắt đột nhiên ập đến làm cho đôi mắt Tùng Chi cảm thấy có chút đau đớn.

Ngoài cửa sổ xe là một màu đen hắc ám, giống như bị bịt một tàng hơi nước, cũng như tiền đồ tương lai không rõ của chính cô.

“Haiz, em gái, em xuống ở trạm nào thế?”
Ngồi đối diện Tùng Chi là một đầu tóc được cắt ngắn gọn gàng, ăn mặc một thân quần áo màu đen, nhìn hình như đã hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hiền lành.

Tùng Chi cười cười: “Em ở Nam thị, còn chị ở đâu?”
Chị gái vỗ vỗ tay, vui vẻ nói.

“Cái này cũng thật trùng hợp! Chị cũng ở Nam Thạch Hạ! Chồng chị tham gia quân ngũ ở đó, lần này không phải là đã xin được phòng ở sao, nên mới kêu tôi đi hầu hạ anh ta đó.



Trong giọng tuy rằng mang vài phần chỉ trích, nhưng nhìn bộ dạng tươi cười như hoa của chị gái hình như cũng không phải là không tình nguyện.

Rốt cuộc ở niên đại này, gả cho quân nhân, được đi đến bộ đội tùy quân chính là chuyện vô cùng vô cùng tốt! Đặt ở làng trên xóm dưới nói ra có ai có thể không hâm mộ!
Nghe thấy lời chị gái nói, Tùng Chi một đường vẫn luôn căng thẳng lo lắng rốt cuộc cũng tiêu tán đi chút ít, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn vài phần.

Cô khôi phục lại vài phần sức sống, thời điểm nói chuyện giọng nói thanh thúy là trở nên ngọt ngào hơn vài phần.

“Chị gái, em cũng là đi tùy quân, chồng em cũng là quân nhân ở Nam Thạch.

Em tên Tùng Chi, ngài thì phải xưng hô thế nào?”
Lý Hồng Hoa vẫy vẫy tay.

“ Ngài cái gì mà ngài, em gái cứ kêu ta là chị Hồng Hoa là được, chị tên là Lý Hồng Hoa.

Cũng xem như là đã tìm được người giải buồn rồi, hai chị em chúng ta hai ngày nay chăm sóc lẫn nhau đi!”
Lý Hồng Hoa là người có tính cách nhiệt tình sang sảng, Tùng Chi vốn cũng là người có tích cách hoạt bát, chỉ là gần đây trải qua quá nhiều chuyện, cho nên trên người có thêm vài phần nặng nề, bây giờ gặp được Lý Hồng Hoa, cuối cùng cũng khôi phục được một ít hoạt bát.

Tùng Chi đối với Lý Hồng Hoa cười mí mắt cong cong.

“Được, chị Hồng Hoa, chị cứ kêu em là Tiểu Chi là được.


Lý Hồng Hoa nhìn cô gái trước mặt có chút tặc lưỡi, cô gái này lớn lên cũng thật xinh đẹp.

Xe lửa chen chúc đầy người, đến từ khắp nơi trên cả nước, hướng đi cũng có khắp mọi nơi,ở nơi không gian có hạn này muốn làm gì cũng không được.


Cũng chỉ có thể dưa vào nói chuyện giải buồn, trong xe tiếng nói chuyện cũng chưa từng dừng lại, tiếng nói chuyện rôm rả tràn ngập khắp toa tàu.

Lúc trước Tùng Chi không nói chuyện với ai, hiện tại vất vả lắm mới tìm được người để nói chuyện, nên không ngừng cùng Lý Hồng Hoa ríu rít nói chuyện, sự khó chịu trong lòng ngực cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Hai người trao đổi một ít tin tức với nhau, Tùng Chi kinh ngạc phát hiện chồng của Lý Hồng Hoa hình như cũng một đơn vị với đối tượng kết hôn của cô, lúc này hai người thân càng thêm thân.

Hiện tại một nữ đồng chí xinh đẹp mặt mềm mại như Tùng Chi rất khó tìm, bây giờ hầu như mọi người đều khó có thể ăn no nên ai cũng có chút xanh xao vàng vọt.

Lý Hồng Hoa bề ngoài nhìn cũng già dặn hơn tuổi thật một ít, Lý Hồng Hoa năm nay mới chỉ có 25 tuổi, còn Tùng Chi mới chỉ 18 tuổi.

Lý Hồng Hoa ở nhà đã quen cẩn thận, sáng sớm đã phát hiện cô gái này huyết sắc không tốt lắm, vô cùng nhiệt tình đem táo đỏ từ túi mình mang ra, để Tùng Chi bỏ vào túi mình ăn dần.

Tùng Chi ban đầu có chút không muốn, thập niên bảy mươi tuy rằng đã hết nạn đói, nhưng nhà ai cũng vô cùng trân quý lương thực, huống như là thứ bổ máu như táo đỏ này.

Lý Hồng Hoa trực tiếp dùng bàn tay to bắt lấy một đống táo đỏ nhét vào túi Tùng Chi, thấy Tùng Chi còn muốn trả về, liền giả vờ tức giận nói.

“Em nếu như trả lại thì chính là khinh thường chị đó!”
Lời này cũng đã nói ra, Tùng Chi cũng chỉ đành thu tay về.


“Vậy thì cảm chị.

Đã làm phiền chị Hồng Hoa rồi.

Đây là màn thầu nhà em làm, chị cũng nếm thử một cái đi.


Tùng Chi lấy từ trong túi ra một cái màn thầu, Lý Hồng Hoa thấy màn thầu là do bột ngô trộn lẫn với hoa màu, thứ này cũng tính là không quá quý giá, liền thoải mái nhận lấy, chờ đến khi căn vào một ngụm, màn thầu vừa mềm vừa thơm ngọt, Lý Hồng Hoa mới chậm rãi mở to mắt.

Lý Hồng Hoa cũng không phải người văn nhã gì, vừa rồi chỉ cắn một ngụm đã căn hết một nửa màn thầu mà Tùng Chi đưa.

Chờ đến khi nuốt xuống, Lý Hồng Hoa mới cảm thấy hối hận, màn thầu này ngon như thế mà mình chỉ cắn một ngụm đã căn hết nửa cái!
Cái này còn không phải là trâu nhai mẫu đơn sao!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương