Thập Niên 70 Vợ Chồng Lười
-
Chương 34: Từ Xuyên Nhút Nhát. 3
Ừ, tổng cộng được 5 điểm, hệ thống lấy 2 điểm chia cho Trình Bảo Châu, đây là bí mật mà hai người đã định với nhau..
"Oa ----"
Từ Xuyển thở phào một cái, lập tức hạ vai.
Không do dự lấy ba điểm đổi thành sáu viên kẹo, hệ thống nhanh chóng thả anh ra ngoài.
Ra khỏi không gian ---- ngủ ----- ngày thứ hai.
Hệ thống dự báo thời tiết vô cùng chính xác, đêm qua mưa không ngừng, cả khoảng đất trong sân ướt hoàn toàn.
Núi xanh được bao phủ bởi một tầng mây trắng như một tầng lụa mỏng, trong màn mưa thì lại hết sức xinh đẹp.
Sáng sớm gió trời lạnh như hôm qua vậy, thổi qua lớp khe hở tiến vào trong phòng, để cho đôi vợ chồng son trên giường lạnh đến ôm nhau thật chặc.
Hôm nay cũng không có người tới đưa cơm, Từ Xuyên ngủ đến tự nhiên tỉnh, lúc Trình Bảo Châu còn đang ngủ say sưa.
Anh mê man chốc lát, mà hôm qua, ký ức nấu cơm xào trứng từ từ xuất hiện trong đầu.
Từ Xuyên than thở một tiếng, dần dần chấp nhânj.
"Trình Bảo Châu, Trình Bảo Châu." Anh nhỏ giọng gọi,
Người không trả lời.
Trình Bảo Châu đang nằm trên cánh tay anh, hô hấp đều đều.
Phải, anh còn phải làm bữa sáng hôm nay.
Dĩ nhiên, Từ Xuyên không nghĩ tới, sau này mỗi bữa cơm đều do anh làm.
Nhà không có nhiều lương thực, Từ Xuyên mở lu gạo ra, phát hiện bên trong chỉ còn không tới hai cân gạo, còn lại đều là khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ là lúc trước mới thu hoạch lên, căn bản cũng chỉ trộn với cơm ăn, nhà coi như là có tiền, chính là cứ như vậy mà qua mùa đông.
Nếu không có tiền, chỉ có thể một ngày ba bữa khoai lang đỏ.
Nhưng là, kiểu người như Từ Xuyên không thể nào để cho cái miệng mình chịu thiệt, khoai lang đỏ trộn với cơm anh cũng không thích ăn nhiều.
Kết quả, lúc này trong lu không có thức ăn cũng không hoảng hốt, trực tiếp lấy số gạo ít ỏi còn lại ra, sau đó, vào phòng bếp vo rồi nấu. Cơm nấu củi, mùi thơm từ phòng bếp bay tới chỗ Trình Bảo Châu, khiến cho một cô gái thèm ăn như cô tỉnh lại.
Trình Bảo Châu không mặc đồ, tóc tai rối bời thức dậy đi ra cửa.
Bên ngoài vẫn còn mưa, giọt mưa thuận theo chiều gió mà rơi lên phần đất bùn, trước cửa cũng xuất hiện một cái hố đất nhỏ.
Từ Xuyên bưng cháo, lại múc thêm cơm, trong chốc lát trên bàn đã xuất hiện đậu hủ hành lá, cùng với trứng chiên rau hẹ.
Cơm là nấu trước, nấu chín được một nửa lại cho vào lò hầm chín, khả năng lớn nhất chính là kích thích mùi thơm của gạo.
Trình Bảo Châu nhớ bà nội cô trước cũng làm qua như vậy, nói là để cho cô sau này đừng học chị Đại Đường của cô bỏ cơm giảm cân, ăn như vậy sẽ không mập.
Cô nhanh chóng đi đánh răng, uống trước một ngụm cáo, trong miệng vẫn còn lưu lại hương thơm, xua tan khí lạnh trên người.
Từ Xuyên lại gắp một chút cải muối mang từ nhà cũ đến, nói: "Sáng sớm miệng đắng không có vị gì, ăn cái này khai vị."
Trình Bảo Châu cắn một cái, bị mùi vị chua cay kích thích giật mình một cái, nói: "Miệng đắng thì đi khám bệnh, nếu là không thức đêm mà miệng đắng, chỉ có thể là do miệng anh có vấn đề."
Từ Xuyên nhíu mày: "Lão Trương cũng là nói như vậy."
Trình Bảo Cơm ăn cơm, tò mò hỏi: "Lão Trương là ai?" Cô chưa từng ăn cơm buổi sáng, lúc này thật sự có chút không quen.
"Một thầy thuốc chân đất trong công xã." Từ Xuyên nhanh chóng ăn xong chén cơm thứ nhất, lại múc chén thứ hai. Anh nói. "Tôi thường xuyên lên núi, thấy các loại cây như cây ngải, la bố ma hay ích trí nhân, những loại thuốc này sẽ đưa tới chỗ lão Trương, cũng có thể đổi được ít tiền."
"Oa ----"
Từ Xuyển thở phào một cái, lập tức hạ vai.
Không do dự lấy ba điểm đổi thành sáu viên kẹo, hệ thống nhanh chóng thả anh ra ngoài.
Ra khỏi không gian ---- ngủ ----- ngày thứ hai.
Hệ thống dự báo thời tiết vô cùng chính xác, đêm qua mưa không ngừng, cả khoảng đất trong sân ướt hoàn toàn.
Núi xanh được bao phủ bởi một tầng mây trắng như một tầng lụa mỏng, trong màn mưa thì lại hết sức xinh đẹp.
Sáng sớm gió trời lạnh như hôm qua vậy, thổi qua lớp khe hở tiến vào trong phòng, để cho đôi vợ chồng son trên giường lạnh đến ôm nhau thật chặc.
Hôm nay cũng không có người tới đưa cơm, Từ Xuyên ngủ đến tự nhiên tỉnh, lúc Trình Bảo Châu còn đang ngủ say sưa.
Anh mê man chốc lát, mà hôm qua, ký ức nấu cơm xào trứng từ từ xuất hiện trong đầu.
Từ Xuyên than thở một tiếng, dần dần chấp nhânj.
"Trình Bảo Châu, Trình Bảo Châu." Anh nhỏ giọng gọi,
Người không trả lời.
Trình Bảo Châu đang nằm trên cánh tay anh, hô hấp đều đều.
Phải, anh còn phải làm bữa sáng hôm nay.
Dĩ nhiên, Từ Xuyên không nghĩ tới, sau này mỗi bữa cơm đều do anh làm.
Nhà không có nhiều lương thực, Từ Xuyên mở lu gạo ra, phát hiện bên trong chỉ còn không tới hai cân gạo, còn lại đều là khoai lang đỏ.
Khoai lang đỏ là lúc trước mới thu hoạch lên, căn bản cũng chỉ trộn với cơm ăn, nhà coi như là có tiền, chính là cứ như vậy mà qua mùa đông.
Nếu không có tiền, chỉ có thể một ngày ba bữa khoai lang đỏ.
Nhưng là, kiểu người như Từ Xuyên không thể nào để cho cái miệng mình chịu thiệt, khoai lang đỏ trộn với cơm anh cũng không thích ăn nhiều.
Kết quả, lúc này trong lu không có thức ăn cũng không hoảng hốt, trực tiếp lấy số gạo ít ỏi còn lại ra, sau đó, vào phòng bếp vo rồi nấu. Cơm nấu củi, mùi thơm từ phòng bếp bay tới chỗ Trình Bảo Châu, khiến cho một cô gái thèm ăn như cô tỉnh lại.
Trình Bảo Châu không mặc đồ, tóc tai rối bời thức dậy đi ra cửa.
Bên ngoài vẫn còn mưa, giọt mưa thuận theo chiều gió mà rơi lên phần đất bùn, trước cửa cũng xuất hiện một cái hố đất nhỏ.
Từ Xuyên bưng cháo, lại múc thêm cơm, trong chốc lát trên bàn đã xuất hiện đậu hủ hành lá, cùng với trứng chiên rau hẹ.
Cơm là nấu trước, nấu chín được một nửa lại cho vào lò hầm chín, khả năng lớn nhất chính là kích thích mùi thơm của gạo.
Trình Bảo Châu nhớ bà nội cô trước cũng làm qua như vậy, nói là để cho cô sau này đừng học chị Đại Đường của cô bỏ cơm giảm cân, ăn như vậy sẽ không mập.
Cô nhanh chóng đi đánh răng, uống trước một ngụm cáo, trong miệng vẫn còn lưu lại hương thơm, xua tan khí lạnh trên người.
Từ Xuyên lại gắp một chút cải muối mang từ nhà cũ đến, nói: "Sáng sớm miệng đắng không có vị gì, ăn cái này khai vị."
Trình Bảo Châu cắn một cái, bị mùi vị chua cay kích thích giật mình một cái, nói: "Miệng đắng thì đi khám bệnh, nếu là không thức đêm mà miệng đắng, chỉ có thể là do miệng anh có vấn đề."
Từ Xuyên nhíu mày: "Lão Trương cũng là nói như vậy."
Trình Bảo Cơm ăn cơm, tò mò hỏi: "Lão Trương là ai?" Cô chưa từng ăn cơm buổi sáng, lúc này thật sự có chút không quen.
"Một thầy thuốc chân đất trong công xã." Từ Xuyên nhanh chóng ăn xong chén cơm thứ nhất, lại múc chén thứ hai. Anh nói. "Tôi thường xuyên lên núi, thấy các loại cây như cây ngải, la bố ma hay ích trí nhân, những loại thuốc này sẽ đưa tới chỗ lão Trương, cũng có thể đổi được ít tiền."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook