Thập Niên 70 Vợ Chồng Lười
-
Chương 32: Từ Xuyên Nhút Nhát. 1
Từ trước mình không có biết chữ, đó là hữu tâm vô lực. Bây giờ đọc sách trộm để lưu loát, dần dần đúng là chìm đắm vào trong.
Tối nay tiếng chó sủa cuối cùng cũng ngừng lại, thời gian liền đến không giờ.
Trinh Bảo Châu sớm đã vì tiếng đọc sách của Từ Xuyên mà ngủ say. Tối này không cần cô làm cầu nối nữa, Từ Xuyên liền bị hệ thống kéo vào một không gian khác, hôm nay anh có thể có một không gian tốt để học tập.
"Lạch cạch..."
Từ Xuyên tắt đèn, cất sách, tiến tới ôm Trình Bảo Châu bắt đầu ngủ.
Sau khi ngủ say giây thứ nhất, anh lại tiến vào trong không gian.
[ Nhiệm vụ hôm nay, nấu cơm xào trứng. ]
Biểu tình của Từ Xuyên nứt nẻ.
Thứ đồ chơi này thật sự là công nghệ cao ngoài hành tinh?
Hệ thống: [ đúng vậy, mời túc chủ tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ đúng yêu cầu. ]
Từ Xuyên thật lâu mới chuyển sự chú ý đến màn hình, để cho anh làm gì chứ?
[ Làm một phần cơm xào trứng cực ngon. ]
Cơm xào trứng, món này anh biết.
Thấy Từ Xuyên rất tự nhiên bắt đầu quan sát phòng bếp, sau đó chuẩn bị làm, hệ thống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc này anh lại yên lặng, thật ra thì trong đầu lại rất sống động.
Từ Xuyên đốt lửa dưới bếp lò, vừa nghĩ những cách ứng biến. Đối với công nghệ cao ngoài hành tinh này, thì trước mắt chỉ có bắt anh phải học cách nấu ăn, Từ Xuyên cũng không dám chọc giận nó.
Hây, anh đây là xui xẻo.
Đang ngủ ngon, lại bị kéo đến nơi quỷ quái này, chắc hẳn Trình Bảo Châu giờ này vẫn còn ngủ ngon chứ?
...
Ngủ gì chứ, Trình Bảo Châu đang đối diện với một đống dược liệu hỗn loạn, gãi đầu khổ não.
Sau khi cô vào không gian quan sát Từ Xuyên một lúc, phát hiện không có gì hay ho, liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng hệ thống nói, nói là cô phải phân chia xong đống dược liệu đó, còn phải điều chế tốt, còn có thể thưởng cho cô năm điểm tích lũy.
Năm điểm!
Những năm điểm!
Đó chính là mười viên kẹo đường sữa lớn, góp đủ mười điểm tích lũy có thể đổi một miếng bánh nhọt vị ô mai.
Trình Bảo Châu trong lòng đầy khát vọng, cô muốn ăn bánh nhỏ, rất muốn rất muốn. Ước chừng chờ Từ Xuyên kiếm được mười điểm tích lũy phải đến lúc nào, còn không bằng tự cô làm.
Mấu chốt là việc này cô sẽ làm, năm đó cô thường bị bà nội bắt ở trong phòng làm những việc này, nhiệm vụ lúc đó có thể nặng hơn bây giờ nhiều.
Chẳng qua là cô quên một chuyện: Học như đi ngược dòng nước, không thực hành sẽ quên hết.
Ngay cả lâu ngày không viết chữ cũng sẽ quên cách cầm bút viết chữ, huống chi cô lại là kiểu gà mờ học y.
Quên mấy năm, những kiến thức mà bà nội dậy đó sớm đã một còn một mất, hôm nay muốn nhớ lại, quả thật không dễ dàng.
Trình Bảo Châu hai má đỏ lên, cô mới huênh hoang cùng với hệ thống, sự không thể lấy được mười điểm trước Từ Xuyên đâu.
Hệ Thông sao có thể không biết được điều này của cô, cũng không nói chuyện, trực tiếp thả một quyển sách vào bên cạnh Trình Bảo Châu.
Dầy, tổng cộng có hơn mấy ngàn cuốn, nhưng đây là bản thứ tám. Trên trái đất này, tất cả những loại thực vật được dùng để làm thuốc, đều được ghi vào đây, hoàn toàn ở hết trong sách.
Trình Bảo Châu ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng, yên lặng mở sách, bắt đầu đối chiếu từng loại cây một.
Trong sách không chỉ có bản chữ giới thiệu từng loại cây, còn có hình ảnh thực của thực vật, thậm chí chỉ cần lấy tay chạm vào cũng có thể xem được từng chi tiết nhỏ, thật là khiến cô khiếp sợ.
Tối nay tiếng chó sủa cuối cùng cũng ngừng lại, thời gian liền đến không giờ.
Trinh Bảo Châu sớm đã vì tiếng đọc sách của Từ Xuyên mà ngủ say. Tối này không cần cô làm cầu nối nữa, Từ Xuyên liền bị hệ thống kéo vào một không gian khác, hôm nay anh có thể có một không gian tốt để học tập.
"Lạch cạch..."
Từ Xuyên tắt đèn, cất sách, tiến tới ôm Trình Bảo Châu bắt đầu ngủ.
Sau khi ngủ say giây thứ nhất, anh lại tiến vào trong không gian.
[ Nhiệm vụ hôm nay, nấu cơm xào trứng. ]
Biểu tình của Từ Xuyên nứt nẻ.
Thứ đồ chơi này thật sự là công nghệ cao ngoài hành tinh?
Hệ thống: [ đúng vậy, mời túc chủ tiếp nhận nhiệm vụ, hơn nữa hoàn thành nhiệm vụ đúng yêu cầu. ]
Từ Xuyên thật lâu mới chuyển sự chú ý đến màn hình, để cho anh làm gì chứ?
[ Làm một phần cơm xào trứng cực ngon. ]
Cơm xào trứng, món này anh biết.
Thấy Từ Xuyên rất tự nhiên bắt đầu quan sát phòng bếp, sau đó chuẩn bị làm, hệ thống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc này anh lại yên lặng, thật ra thì trong đầu lại rất sống động.
Từ Xuyên đốt lửa dưới bếp lò, vừa nghĩ những cách ứng biến. Đối với công nghệ cao ngoài hành tinh này, thì trước mắt chỉ có bắt anh phải học cách nấu ăn, Từ Xuyên cũng không dám chọc giận nó.
Hây, anh đây là xui xẻo.
Đang ngủ ngon, lại bị kéo đến nơi quỷ quái này, chắc hẳn Trình Bảo Châu giờ này vẫn còn ngủ ngon chứ?
...
Ngủ gì chứ, Trình Bảo Châu đang đối diện với một đống dược liệu hỗn loạn, gãi đầu khổ não.
Sau khi cô vào không gian quan sát Từ Xuyên một lúc, phát hiện không có gì hay ho, liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng hệ thống nói, nói là cô phải phân chia xong đống dược liệu đó, còn phải điều chế tốt, còn có thể thưởng cho cô năm điểm tích lũy.
Năm điểm!
Những năm điểm!
Đó chính là mười viên kẹo đường sữa lớn, góp đủ mười điểm tích lũy có thể đổi một miếng bánh nhọt vị ô mai.
Trình Bảo Châu trong lòng đầy khát vọng, cô muốn ăn bánh nhỏ, rất muốn rất muốn. Ước chừng chờ Từ Xuyên kiếm được mười điểm tích lũy phải đến lúc nào, còn không bằng tự cô làm.
Mấu chốt là việc này cô sẽ làm, năm đó cô thường bị bà nội bắt ở trong phòng làm những việc này, nhiệm vụ lúc đó có thể nặng hơn bây giờ nhiều.
Chẳng qua là cô quên một chuyện: Học như đi ngược dòng nước, không thực hành sẽ quên hết.
Ngay cả lâu ngày không viết chữ cũng sẽ quên cách cầm bút viết chữ, huống chi cô lại là kiểu gà mờ học y.
Quên mấy năm, những kiến thức mà bà nội dậy đó sớm đã một còn một mất, hôm nay muốn nhớ lại, quả thật không dễ dàng.
Trình Bảo Châu hai má đỏ lên, cô mới huênh hoang cùng với hệ thống, sự không thể lấy được mười điểm trước Từ Xuyên đâu.
Hệ Thông sao có thể không biết được điều này của cô, cũng không nói chuyện, trực tiếp thả một quyển sách vào bên cạnh Trình Bảo Châu.
Dầy, tổng cộng có hơn mấy ngàn cuốn, nhưng đây là bản thứ tám. Trên trái đất này, tất cả những loại thực vật được dùng để làm thuốc, đều được ghi vào đây, hoàn toàn ở hết trong sách.
Trình Bảo Châu ho khan hai tiếng che giấu sự lúng túng, yên lặng mở sách, bắt đầu đối chiếu từng loại cây một.
Trong sách không chỉ có bản chữ giới thiệu từng loại cây, còn có hình ảnh thực của thực vật, thậm chí chỉ cần lấy tay chạm vào cũng có thể xem được từng chi tiết nhỏ, thật là khiến cô khiếp sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook