Thập Niên 70 Vợ Chồng Lười
-
Chương 25: Bảo Châu Chịu Ủy Khuất. 1
Nói xong câu cuối cùng, Từ Xuyên thở dài: “Cái thứ quỷ quái đó còn nói hôm nay muốn đến tìm anh. Em nói xem anh có nên tìm nước thánh uống một chút không?”
Trình Bảo Châu giật mình: “Đừng, nước thánh là mê tính, không chừng còn chọc giận nó. Dù sao nó cũng không làm hại anh, còn dạy anh học chữ nấu ăn, có thể thấy là một con quỷ tốt.”
Hệ thống: ...... Nó không phải quỷ!
Còn nữa, nước thánh là mê tín vậy quỷ không phải cũng là mê tín sao?
Từ Xuyên thầm nghĩ cái này mà không phải quỷ xấu sao, quỷ tốt đều đưa tiền cho… Khụ khụ, loại quỷ lôi kéo mình học tập, không học thì giật điện là loại quỷ vô cùng xấu xa.
Chỉ là Trình Bảo Châu nói rất nghiêm túc, trong lòng Từ Xuyên cũng sợ hãi phát hoảng. Thế là anh thấp thỏm nói: “Vậy để anh xem thêm vài ngày đã.”
Trình Bảo Châu nhanh chóng gật đầu, vô cùng phấn khởi: “Anh nhớ học thêm chút kỹ năng nấu ăn đi, cái miệng này của em rất kén chọn đó.”
Từ Xuyên: ......
Nếu ngày nào đó anh chết thì chắc chắn là bị Trình Bảo Châu hố chết.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, cuộc sống của đôi vợ chồng son cũng thật tẻ nhạt.
Bọn họ đã tách ra, Trình Bảo Châu cũng không cần giống như những người con dâu trong thôn đến trước mặt cha mẹ chồng thể hiện mình.
Chỉ là đạo lý vẫn sẽ là đạo lý, dù đã ra ở riêng nhưng cô dâu mới cũng phải đến gặp cha mẹ chồng giả vờ đáng thương, Nhưng Trình Bảo Châu tự trọng cao cũng không nghĩ đến chuyện này, cô trừng mắt nhìn một đống đồ lặt vặt ở xó xỉnh trong căn phòng đối diện đó.
"Không phải chứ, đây chính là đồ cưới của tôi?" Cô kinh ngạc nói.
Từ Xuyên vén tay áo lên bắt đầu sửa sang lại: "Vậy cũng bằng không, anh chị cô đoán chừng sợ chúng ta kiếm cớ đánh gió thu*, cho nên mới dọn hết những thứ này đến cho cô."
(*mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.)
Phải nói đồ đáng tiền, cũng không có. Miễn cưỡng có cái chăn là xem được, cho nên chiếc chăn mới để một mình một bên.
Còn những thứ còn lại, phần lớn đều là đồ cũ của Trình Bảo Châu lúc xưa, còn có mấy cuốn sách của cô, cũng được cha mẹ của Trình Bảo Châu sớm để trong chiếc hộp gỗ cho con gái.
Hai hộp gỗ được sơn màu đỏ nhìn rất bắt mắt, vừa nhìn liền thấy tươi vui.
"Cô còn ngồi đó làm gì chứ, cùng nhau làm." Từ Xuyên dọn dẹp nửa ngày, phát hiện Trình Bảo Châu cũng không nhúc nhích.
Trình Bảo Châu vẻ mặt nghiêm túc, lúc đưa tay ra thì bỗng nhiên ngừng lại một chút: "Anh chờ một chút, tôi hình như không chỉ có những thứ này."
Từ Xuyên buồn bực: "Còn đồ sao?"
"Đúng vậy." Trình Bảo Châu lục trong trí nhớ: "Còn có một cái bình giữ ấm cùng với hai cái hộp sắt."
Những thứ này chính là bảo bối của nguyên chủ, bình giữ ấm chính là mẹ nguyên chủ sợ con gái buổi tối không uống được nước nóng, cho nên mua cho cô một cái, đều đặt trong phòng nguyên chủ.
Mà hộp sắt chính là nguyên chủ đi tìm khắp nơi, bình thường dùng để đựng bánh đựng kẹo, các anh các chị dâu cũng thấy thèm từ lâu.
Từ Xuyên không nói, hóa ra anh chị Trình gia kéo tới đều là không có cách nào tự giữ đồ lại.
"Đừng suy nghĩ." Từ Xuyên nói, "Có thể mang một đống quần áo tới cho cô, đã là cảm ơn trời đất rồi."
Trình Bảo Châu nhún nhún vai: "Được rồi."
Nếu như vậy, thỏi vàng nhỏ dưới lu nước kia cô cũng không khách khí tìm cách để mình lấy lại được.
Cô muốn nói, mấy người anh chị kia quả thực quá thực dụng, cuối cùng cũng gả được em gái ra ngoài, thế mà còn giữ lại đồ của người ta, kiếm cách lục soát.
Trình Bảo Châu giật mình: “Đừng, nước thánh là mê tính, không chừng còn chọc giận nó. Dù sao nó cũng không làm hại anh, còn dạy anh học chữ nấu ăn, có thể thấy là một con quỷ tốt.”
Hệ thống: ...... Nó không phải quỷ!
Còn nữa, nước thánh là mê tín vậy quỷ không phải cũng là mê tín sao?
Từ Xuyên thầm nghĩ cái này mà không phải quỷ xấu sao, quỷ tốt đều đưa tiền cho… Khụ khụ, loại quỷ lôi kéo mình học tập, không học thì giật điện là loại quỷ vô cùng xấu xa.
Chỉ là Trình Bảo Châu nói rất nghiêm túc, trong lòng Từ Xuyên cũng sợ hãi phát hoảng. Thế là anh thấp thỏm nói: “Vậy để anh xem thêm vài ngày đã.”
Trình Bảo Châu nhanh chóng gật đầu, vô cùng phấn khởi: “Anh nhớ học thêm chút kỹ năng nấu ăn đi, cái miệng này của em rất kén chọn đó.”
Từ Xuyên: ......
Nếu ngày nào đó anh chết thì chắc chắn là bị Trình Bảo Châu hố chết.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, cuộc sống của đôi vợ chồng son cũng thật tẻ nhạt.
Bọn họ đã tách ra, Trình Bảo Châu cũng không cần giống như những người con dâu trong thôn đến trước mặt cha mẹ chồng thể hiện mình.
Chỉ là đạo lý vẫn sẽ là đạo lý, dù đã ra ở riêng nhưng cô dâu mới cũng phải đến gặp cha mẹ chồng giả vờ đáng thương, Nhưng Trình Bảo Châu tự trọng cao cũng không nghĩ đến chuyện này, cô trừng mắt nhìn một đống đồ lặt vặt ở xó xỉnh trong căn phòng đối diện đó.
"Không phải chứ, đây chính là đồ cưới của tôi?" Cô kinh ngạc nói.
Từ Xuyên vén tay áo lên bắt đầu sửa sang lại: "Vậy cũng bằng không, anh chị cô đoán chừng sợ chúng ta kiếm cớ đánh gió thu*, cho nên mới dọn hết những thứ này đến cho cô."
(*mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản.)
Phải nói đồ đáng tiền, cũng không có. Miễn cưỡng có cái chăn là xem được, cho nên chiếc chăn mới để một mình một bên.
Còn những thứ còn lại, phần lớn đều là đồ cũ của Trình Bảo Châu lúc xưa, còn có mấy cuốn sách của cô, cũng được cha mẹ của Trình Bảo Châu sớm để trong chiếc hộp gỗ cho con gái.
Hai hộp gỗ được sơn màu đỏ nhìn rất bắt mắt, vừa nhìn liền thấy tươi vui.
"Cô còn ngồi đó làm gì chứ, cùng nhau làm." Từ Xuyên dọn dẹp nửa ngày, phát hiện Trình Bảo Châu cũng không nhúc nhích.
Trình Bảo Châu vẻ mặt nghiêm túc, lúc đưa tay ra thì bỗng nhiên ngừng lại một chút: "Anh chờ một chút, tôi hình như không chỉ có những thứ này."
Từ Xuyên buồn bực: "Còn đồ sao?"
"Đúng vậy." Trình Bảo Châu lục trong trí nhớ: "Còn có một cái bình giữ ấm cùng với hai cái hộp sắt."
Những thứ này chính là bảo bối của nguyên chủ, bình giữ ấm chính là mẹ nguyên chủ sợ con gái buổi tối không uống được nước nóng, cho nên mua cho cô một cái, đều đặt trong phòng nguyên chủ.
Mà hộp sắt chính là nguyên chủ đi tìm khắp nơi, bình thường dùng để đựng bánh đựng kẹo, các anh các chị dâu cũng thấy thèm từ lâu.
Từ Xuyên không nói, hóa ra anh chị Trình gia kéo tới đều là không có cách nào tự giữ đồ lại.
"Đừng suy nghĩ." Từ Xuyên nói, "Có thể mang một đống quần áo tới cho cô, đã là cảm ơn trời đất rồi."
Trình Bảo Châu nhún nhún vai: "Được rồi."
Nếu như vậy, thỏi vàng nhỏ dưới lu nước kia cô cũng không khách khí tìm cách để mình lấy lại được.
Cô muốn nói, mấy người anh chị kia quả thực quá thực dụng, cuối cùng cũng gả được em gái ra ngoài, thế mà còn giữ lại đồ của người ta, kiếm cách lục soát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook