Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
-
Chương 22: Chung Giường 2
Cô là đại tiểu thư của nhà họ Tiêu, nhận được nền giáo dục tốt nhất Tinh Tế, dù bản thân cô ăn rất đau khổ, nhưng dáng vẻ ăn cơm của cô trong mắt người xung quanh lại có vẻ ưu nhã đẹp mắt không sao tả nổi.
Người nhà họ Vương sửng sốt một lúc. Vương Anh bĩu môi, cô ta ăn hết mì rồi, trong bát chỉ còn lại nước canh, cất giấu tâm tư ghen tị khó nói đi, lại bưng bát lên, cũng học theo dáng vẻ của Tiêu Hiểu chầm chậm ăn từng miếng.
Sau đó tự mình cũng cảm thấy không giống, thở một hơi, dứt khoát uống một ngụm hết sạch.
Cuối cùng cũng ăn hết một bát mì viên, Tiêu Hiểu thở dài một hơi, có bát mì viên này ăn lót dạ, chí ít mấy ngày nay không cần lo bị chết đói nữa.
Bát sau khi ăn xong.... hiển nhiên lại là Vương Vệ rửa.
Vương Vệ làm xong mới hậu tri hậu giác phát giác hiện tại dường như anh giúp Tiêu Hiểu làm việc rất thuận tay, sắc mặt khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, anh kiên định cho rằng là do hôm qua ngủ không ngon, đến mức đầu óc mông lung rồi.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Tiêu Hiểu xem như hiểu được đại khái tình hình nơi đây, tuy đa phần đều là lừa Vương Vệ mà có được, mới đầu cô còn tưởng rằng mình tới thời đại được ghi lại trong lịch sử Trái Đất, sau đó mới biết hành tinh này không phải trái đất, mà là Lam Tinh.
Quốc gia này cũng không gọi là Trung Quốc, mà là Hoa Quốc, thời gian thành lập nước là năm 1952, còn những sự việc khác lại giống nhau, bao gồm hoàn cảnh trong và ngoài nước khó khăn của Hoa Quốc hiện tại.
Bây giờ là năm 1972, theo lý mà nói thì ba năm nạn đói đã qua lâu vậy rồi, coi là ăn không tốt, miễn cưỡng đủ no hẳn không thành vấn đề. Nhưng ngặt nỗi thôn Tiểu Tiền thuộc huyện Vân Thành, từ đầu xuân năm nay khí hậu đã thấp hơn những năm trước rất nhiều, mùa hè vừa qua dường như đã tiến vào mùa đông ngay, dẫn tới phần lớn hoa màu bị lạnh chết, thành phẩm thu hoạch được kém rất xa năm ngoái.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người sống cần kiệm như vậy, thực sự là bị nạn đói trước đây khiến cho sợ hãi, chỉ cần có thể miễn cưỡng cầm hơi, liền phải tích trữ lương thực lại, trong tay có lương trong lòng mới không sợ.
Tiêu Hiểu hất chăn lên ngồi trên đống rơm rạ, phân tích tình hình trước mẳt một lúc, phát hiện tạm thời chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao thanh niên trí thức xuống nông thôn vẫn chưa kết thúc, quốc gia vẫn chưa bắt đầu mở cửa, vẫn còn trong hoàn cảnh bất kể đi đến nơi đâu đều cần có thư giới thiệu, cho dù cô là thiên tài tới từ Tinh Tế, nhưng da mỏng thịt giòn, chỉ có thể thuận theo tình hình. Sau khi nghĩ thông suốt, khó tránh khỏi có chút nản chí, hai mắt trống rỗng nhìn Vương Vệ ở một bên bện giày cỏ.
“Anh làm cái này có tác dụng gì, hiện giờ trời đông giá rét, ai lại đi loại giày này?” thời tiết lạnh như vậy, đi thứ này với không đi có khác gì nhau.
Tay Vương Vệ linh hoạt bện, đầu cũng chẳng ngẩng lên đáp: “Thời tiết lại không thể cứ như thế này mãi, sắp tới đầu xuân rồi, trời vừa ấm lên, chẳng phải có thể đi giày cỏ này rồi sao.” Anh muốn kiếm nhiều công điểm một chút, trước đây anh chỉ có một người, nhưng ít ra không cần nhọc lòng, hiện tại không được rồi, cưới được một cô vợ yếu ớt vô cùng, người khác không biết, nhưng anh đã nhìn ra, cho dù là mì viên mới, nha đầu này ăn cũng rất tốn sức.
Nghĩ đến trọng trách từ nay về sau phải phải nuôi gia đình, người nuôi lại còn là nha đầu yếu ớt như vậy, động tác trên tay Vương Vệ càng nhanh hơn.
Tiêu Hiểu cứ cảm thấy sau khi cô hỏi, động tác bện giày cỏ của Vương Vệ đều mang một ý vị bi tráng.
Nhưng cô lại chú ý tới một điểm khác: “Sắp vào đầu xuân rồi? Thế có phải tuyết sắp tan rồi không, cho nên tất cả thực vật sẽ mọc lại một lần nữa?”
Người nhà họ Vương sửng sốt một lúc. Vương Anh bĩu môi, cô ta ăn hết mì rồi, trong bát chỉ còn lại nước canh, cất giấu tâm tư ghen tị khó nói đi, lại bưng bát lên, cũng học theo dáng vẻ của Tiêu Hiểu chầm chậm ăn từng miếng.
Sau đó tự mình cũng cảm thấy không giống, thở một hơi, dứt khoát uống một ngụm hết sạch.
Cuối cùng cũng ăn hết một bát mì viên, Tiêu Hiểu thở dài một hơi, có bát mì viên này ăn lót dạ, chí ít mấy ngày nay không cần lo bị chết đói nữa.
Bát sau khi ăn xong.... hiển nhiên lại là Vương Vệ rửa.
Vương Vệ làm xong mới hậu tri hậu giác phát giác hiện tại dường như anh giúp Tiêu Hiểu làm việc rất thuận tay, sắc mặt khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi, anh kiên định cho rằng là do hôm qua ngủ không ngon, đến mức đầu óc mông lung rồi.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua, Tiêu Hiểu xem như hiểu được đại khái tình hình nơi đây, tuy đa phần đều là lừa Vương Vệ mà có được, mới đầu cô còn tưởng rằng mình tới thời đại được ghi lại trong lịch sử Trái Đất, sau đó mới biết hành tinh này không phải trái đất, mà là Lam Tinh.
Quốc gia này cũng không gọi là Trung Quốc, mà là Hoa Quốc, thời gian thành lập nước là năm 1952, còn những sự việc khác lại giống nhau, bao gồm hoàn cảnh trong và ngoài nước khó khăn của Hoa Quốc hiện tại.
Bây giờ là năm 1972, theo lý mà nói thì ba năm nạn đói đã qua lâu vậy rồi, coi là ăn không tốt, miễn cưỡng đủ no hẳn không thành vấn đề. Nhưng ngặt nỗi thôn Tiểu Tiền thuộc huyện Vân Thành, từ đầu xuân năm nay khí hậu đã thấp hơn những năm trước rất nhiều, mùa hè vừa qua dường như đã tiến vào mùa đông ngay, dẫn tới phần lớn hoa màu bị lạnh chết, thành phẩm thu hoạch được kém rất xa năm ngoái.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người sống cần kiệm như vậy, thực sự là bị nạn đói trước đây khiến cho sợ hãi, chỉ cần có thể miễn cưỡng cầm hơi, liền phải tích trữ lương thực lại, trong tay có lương trong lòng mới không sợ.
Tiêu Hiểu hất chăn lên ngồi trên đống rơm rạ, phân tích tình hình trước mẳt một lúc, phát hiện tạm thời chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao thanh niên trí thức xuống nông thôn vẫn chưa kết thúc, quốc gia vẫn chưa bắt đầu mở cửa, vẫn còn trong hoàn cảnh bất kể đi đến nơi đâu đều cần có thư giới thiệu, cho dù cô là thiên tài tới từ Tinh Tế, nhưng da mỏng thịt giòn, chỉ có thể thuận theo tình hình. Sau khi nghĩ thông suốt, khó tránh khỏi có chút nản chí, hai mắt trống rỗng nhìn Vương Vệ ở một bên bện giày cỏ.
“Anh làm cái này có tác dụng gì, hiện giờ trời đông giá rét, ai lại đi loại giày này?” thời tiết lạnh như vậy, đi thứ này với không đi có khác gì nhau.
Tay Vương Vệ linh hoạt bện, đầu cũng chẳng ngẩng lên đáp: “Thời tiết lại không thể cứ như thế này mãi, sắp tới đầu xuân rồi, trời vừa ấm lên, chẳng phải có thể đi giày cỏ này rồi sao.” Anh muốn kiếm nhiều công điểm một chút, trước đây anh chỉ có một người, nhưng ít ra không cần nhọc lòng, hiện tại không được rồi, cưới được một cô vợ yếu ớt vô cùng, người khác không biết, nhưng anh đã nhìn ra, cho dù là mì viên mới, nha đầu này ăn cũng rất tốn sức.
Nghĩ đến trọng trách từ nay về sau phải phải nuôi gia đình, người nuôi lại còn là nha đầu yếu ớt như vậy, động tác trên tay Vương Vệ càng nhanh hơn.
Tiêu Hiểu cứ cảm thấy sau khi cô hỏi, động tác bện giày cỏ của Vương Vệ đều mang một ý vị bi tráng.
Nhưng cô lại chú ý tới một điểm khác: “Sắp vào đầu xuân rồi? Thế có phải tuyết sắp tan rồi không, cho nên tất cả thực vật sẽ mọc lại một lần nữa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook