[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
-
Chương 7: Khu Tập Thể Gia Đình Quân Nhân (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Hải thản nhiên nói: “Anh đổi với cậu Trương rồi, nhà bọn họ nhiều người, phòng lầu hai rộng hơn một chút.”
Trong lòng Triệu Tú Vân khó chịu, đúng là hay ho quá, làm cái gì cũng không thương lượng trước với người nhà một tiếng!
Cô gắp sợi khoai tây Hòa Nhi làm rớt trên bàn lên ăn, không nói chuyện, hai ba miếng đem phần cơm của mình ăn xong, lại nhìn chăm chú vào Hòa Nhi hỏi: “Con ăn không nổi hả?”
Hòa Nhi chậm rãi gật đầu, thật ra cô bé mới ăn cơm xong không lâu, dọc đường đi còn ăn không ít bánh quy nhỏ, vốn dĩ không đói bụng.
Phương Hải nghĩ thầm, thật là, kén ăn thì coi như bỏ qua, bây giờ cơm cũng không chịu ăn, đúng là trẻ con chưa trải qua cuộc sống cực khổ, cần phải dạy dỗ lại.
Anh có chút nghiêm túc nói: “Trong chén có bao nhiêu thì phải ăn bấy nhiêu.”
Triệu Tú Vân nhíu mày nói: “Ăn không nổi thì thôi, để đó em ăn.”
Phương Hải đang muốn nói chuyện này với cô thì nhìn thấy ánh mắt giật mình sợ hãi của hai đứa con gái, lời nói tới miệng lại nghẹn trở về, đem phần cơm trước mặt đứa lớn lại chỗ mình nói: “Chỉ cho phép một lần, không có lần sau.”
Cơm nước xong, Hòa Nhi rõ ràng không có sức sống, cũng không vui vẻ gì.
Cô bé luôn hoạt bát hiếu động, con nít đứa nào cũng thích đi ra ngoài chơi, bây giờ bé lại im thin thít giống như em gái, ôm chân mẹ không nhúc nhích.
Triệu Tú Vân mang theo hai “Con chồng trước”, đi theo Phương Hải.
Khu nhà ở dành cho gia đình quân nhân thật sự rất lớn, Cung Tiêu Xã, tiệm cắt tóc, rạp chiếu phim đều có, đi qua những nơi này liền thấy hơn mười tòa nhà nhà gạch đỏ nho nhỏ thiết kế ba tầng lầu.
Phương Hải được phân cho nhà số hai của tòa nhà thứ ba, hai bên trái phải đều có hàng xóm, sân có hàng rào bao quanh, và chỉ có một cổng gỗ.
Bên trong giống như lời Phương Hải đã nói, một cây cỏ cũng không có, sân cũng được san bằng, diện tích không lớn, chỉ có bảy tám mét vuông. Trong nhà cũng không lớn, từ cửa bước vào là phòng khách kiêm phòng ăn, bên tay phải là một gian phòng, đi vào trong một chút là một gian phòng khác và phòng bếp.
Tạm được.
Triệu Tú Vân nhìn tới nhìn lui, dùng tay ước lượng kích thước, so với chỗ cũ cô ở cũng không khác gì, đều là nhà vệ sinh và nhà tắm công cộng, ưu điểm duy nhất là có thể nấu cơm trong nhà, không cần ra ngoài hành lang.
Cửa kính cũng được Phương Hải lau sạch bóng, anh khoe khoang nói: “Thế nào, không tệ phải không.”
Triệu Tú Vân thờ ơ “Ừ” một tiếng, nói: “Đồ dùng trong nhà thì mua ở đâu?”
Phương Hải cảm thấy rất mất hứng, thu hồi vẻ mặt khoe khoang, nói: “Công xã có một xưởng sản xuất dụng cụ làm nông.”
Tuy nói là xưởng nông cụ nhưng cũng có thể làm vật dụng gia đình, dù gì cũng đều là nghề mộc cả.
Triệu Tú Vân liếc nhìn đồng hồ, trời còn chưa tối, có thể làm xong trong hôm nay thì tranh thủ làm cho xong, buổi tối thì phải ở nhà khách rồi.
Cô nhìn hai đứa con mình đã ngồi chồm hổm trong sân xem con kiến, trong lòng muốn giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng, nói: “Hòa Nhi, con và em gái ở lại đây chơi, mẹ ra ngoài một chút, được không?”
Nếu là ở quê chắc chắn là được nhưng ở một nơi xa lạ, Hòa Nhi không muốn, chạy vọt tới nói: “Mẹ mẹ muốn đi đâu?”
Thấy dáng vẻ mong chờ tội nghiệp của con gái, Triệu Tú Vân đau đầu nói: “Được rồi được rồi, đi chung đi.”
Thật ra khu vực này cũng thuộc công xã, ra khỏi cửa đi nửa tiếng là tới.
Cách đó không xa là sông Thượng Hải, xuyên qua một ngõ nhỏ lát đá xanh, hai bên cầu đá là Cung Tiêu Xã và Nhà hàng Quốc Doanh.
Phương Hải thản nhiên nói: “Anh đổi với cậu Trương rồi, nhà bọn họ nhiều người, phòng lầu hai rộng hơn một chút.”
Trong lòng Triệu Tú Vân khó chịu, đúng là hay ho quá, làm cái gì cũng không thương lượng trước với người nhà một tiếng!
Cô gắp sợi khoai tây Hòa Nhi làm rớt trên bàn lên ăn, không nói chuyện, hai ba miếng đem phần cơm của mình ăn xong, lại nhìn chăm chú vào Hòa Nhi hỏi: “Con ăn không nổi hả?”
Hòa Nhi chậm rãi gật đầu, thật ra cô bé mới ăn cơm xong không lâu, dọc đường đi còn ăn không ít bánh quy nhỏ, vốn dĩ không đói bụng.
Phương Hải nghĩ thầm, thật là, kén ăn thì coi như bỏ qua, bây giờ cơm cũng không chịu ăn, đúng là trẻ con chưa trải qua cuộc sống cực khổ, cần phải dạy dỗ lại.
Anh có chút nghiêm túc nói: “Trong chén có bao nhiêu thì phải ăn bấy nhiêu.”
Triệu Tú Vân nhíu mày nói: “Ăn không nổi thì thôi, để đó em ăn.”
Phương Hải đang muốn nói chuyện này với cô thì nhìn thấy ánh mắt giật mình sợ hãi của hai đứa con gái, lời nói tới miệng lại nghẹn trở về, đem phần cơm trước mặt đứa lớn lại chỗ mình nói: “Chỉ cho phép một lần, không có lần sau.”
Cơm nước xong, Hòa Nhi rõ ràng không có sức sống, cũng không vui vẻ gì.
Cô bé luôn hoạt bát hiếu động, con nít đứa nào cũng thích đi ra ngoài chơi, bây giờ bé lại im thin thít giống như em gái, ôm chân mẹ không nhúc nhích.
Triệu Tú Vân mang theo hai “Con chồng trước”, đi theo Phương Hải.
Khu nhà ở dành cho gia đình quân nhân thật sự rất lớn, Cung Tiêu Xã, tiệm cắt tóc, rạp chiếu phim đều có, đi qua những nơi này liền thấy hơn mười tòa nhà nhà gạch đỏ nho nhỏ thiết kế ba tầng lầu.
Phương Hải được phân cho nhà số hai của tòa nhà thứ ba, hai bên trái phải đều có hàng xóm, sân có hàng rào bao quanh, và chỉ có một cổng gỗ.
Bên trong giống như lời Phương Hải đã nói, một cây cỏ cũng không có, sân cũng được san bằng, diện tích không lớn, chỉ có bảy tám mét vuông. Trong nhà cũng không lớn, từ cửa bước vào là phòng khách kiêm phòng ăn, bên tay phải là một gian phòng, đi vào trong một chút là một gian phòng khác và phòng bếp.
Tạm được.
Triệu Tú Vân nhìn tới nhìn lui, dùng tay ước lượng kích thước, so với chỗ cũ cô ở cũng không khác gì, đều là nhà vệ sinh và nhà tắm công cộng, ưu điểm duy nhất là có thể nấu cơm trong nhà, không cần ra ngoài hành lang.
Cửa kính cũng được Phương Hải lau sạch bóng, anh khoe khoang nói: “Thế nào, không tệ phải không.”
Triệu Tú Vân thờ ơ “Ừ” một tiếng, nói: “Đồ dùng trong nhà thì mua ở đâu?”
Phương Hải cảm thấy rất mất hứng, thu hồi vẻ mặt khoe khoang, nói: “Công xã có một xưởng sản xuất dụng cụ làm nông.”
Tuy nói là xưởng nông cụ nhưng cũng có thể làm vật dụng gia đình, dù gì cũng đều là nghề mộc cả.
Triệu Tú Vân liếc nhìn đồng hồ, trời còn chưa tối, có thể làm xong trong hôm nay thì tranh thủ làm cho xong, buổi tối thì phải ở nhà khách rồi.
Cô nhìn hai đứa con mình đã ngồi chồm hổm trong sân xem con kiến, trong lòng muốn giải quyết mọi việc một cách nhanh chóng, nói: “Hòa Nhi, con và em gái ở lại đây chơi, mẹ ra ngoài một chút, được không?”
Nếu là ở quê chắc chắn là được nhưng ở một nơi xa lạ, Hòa Nhi không muốn, chạy vọt tới nói: “Mẹ mẹ muốn đi đâu?”
Thấy dáng vẻ mong chờ tội nghiệp của con gái, Triệu Tú Vân đau đầu nói: “Được rồi được rồi, đi chung đi.”
Thật ra khu vực này cũng thuộc công xã, ra khỏi cửa đi nửa tiếng là tới.
Cách đó không xa là sông Thượng Hải, xuyên qua một ngõ nhỏ lát đá xanh, hai bên cầu đá là Cung Tiêu Xã và Nhà hàng Quốc Doanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook