[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
-
Chương 14: Ô Tô Nhỏ (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tú Vân khẽ lắc đầu nói: “Miêu Miêu, xin lỗi chị đi.”
Hai đứa con trong nhà, chỉ cần mẹ mình trừng mắt là lập tức ngoan ngoãn, Miêu Miêu nắm đầu ngón tay út nói: “Chị, em xin lỗi.”
Hòa Nhi “Hừ” một tiếng nói: “Con muốn ô tô nhỏ.”
Phương Hải cưng chìu nhéo mặt con gái, nói: “Được, ô tô nhỏ.”
Trong lúc nói chuyện thì đã tới vườn bách thú.
Là một trong những danh lam thắng cảnh lớn nhất trong thành phố, mặc dù giá vé tới năm mươi xu nhưng vẫn không thể ngăn mọi người đổ xô đến đây.
Ngoại trừ lúc ngồi xe lửa tới Thượng Hải, rất ít khi Triệu Tú Vân nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút lo lắng nắm chặt tay các con. Cô đã nghe rất nhiều chuyện bị lạc mất con, nếu chuyện này xảy ra với cô có khác nào cắt thịt từ trên người cô xuống.
Bởi vậy, cô dặn dò Hòa Nhi: “Con nhất định phải nắm chặt tay ba và mẹ, có biết không?”
Về phần Miêu Miêu, cô nhóc này khi còn ở quê đã rất ngang tàng, cũng không biết cô nhóc thích ba ba mình ở điểm nào, kiên quyết không chịu xuống đất đi đường.
Thân thể Phương Hải khỏe mạnh lực lưỡng, tỏ vẻ một tay ôm con gái nhỏ cũng không thành vấn đề.
Dù sao người mệt mỏi cũng không phải là mình nên Triệu Tú Vân mặc kệ bọn họ làm gì thì làm, hơn nữa bế con cũng tốt, như vậy sẽ ít người bắt cóc trẻ con.
Một nhà bốn người đi đến chỗ bán vé ở cổng chính.
Bên cạnh chỗ bán vé có một cửa sổ nhỏ bày bán đồ chơi và đồ ăn vặt.
Ánh mắt Hòa Nhi sáng rỡ, rõ ràng là còn nhớ chuyện ban nãy, tay phải đung đưa nói: “Ba ba, con muốn mua ô tô nhỏ.”
Phương Hải vui mừng khôn xiết, đừng nhìn anh tự xưng rất nhiệt tình thân thiết nhưng nghe con gái lần đầu kêu một tiếng ba ba, nếu như anh có đuôi chắc là đã vểnh lên tận trời, anh lập tức đồng ý: “Mua, mua liền.”
Triệu Tú Vân không muốn, nói: “Khi nào trở về rồi mua, không phải con muốn xem khỉ sao? Cầm nhiều đồ rất mệt nha.”
Nhưng con nít thì không nghĩ giống người lớn.
Hòa Nhi cũng biết ai là người dễ mềm lòng hơn, cô bé mím môi không nói lời nào, lén liếc nhìn ba ba một cái.
Phương Hải lập tức nhịn không được nói: “Anh đã đồng ý với con rồi.”
Giống như cô là một bà mẹ kế vậy.
Triệu Tú Vân tức tới bật cười, nói: “Được rồi, thích mua gì thì mua đi.”
Hòa Nhi tức thì vui vẻ nhảy nhót làm kẹp tóc xinh đẹp mẹ đã cài cho cô bé lắc lư lắc lư.
Triệu Tú Vân dặn dò: “Chỉ cho phép mua một cái, nhớ nắm chặt tay ba ba.”
Cô thì lo lắng đủ điều, cha con hai người thì quay đầu lại liền đi mất tiêu, không ai quay lại trả lời cô một câu.
Thật hay lắm.
Không còn cách nào khác Triệu Tú Vân đành đi xếp hàng và đi về phía trước.
Thượng Hải chính là Thượng Hải, vườn bách thú này còn nhiều người hơn cả hội chợ đầu tháng của công xã, dòng người xếp hàng dài dằng dặc giống như không có điểm cuối vậy.
Cô nhìn ngắm xung quanh, bỗng ngửi thấy một mùi thơm cô vội vàng quay đầu lại, không ngờ thật sự có bán bắp rang, cô còn tưởng Phương Hải chỉ nói giỡn trêu lũ trẻ chơi thôi, vậy thì lát nữa cô phải mua một bọc.
Theo thói quen cô dự định chỉ mua một bọc đồ ăn vặt, thì Phương Hải ở phía bên kia đã dẫn con trở về.
Triệu Tú Vân vừa thấy bọn họ, thiếu chút nữa tức tới ngất đi, giọng nói trầm xuống: “Không phải mẹ đã nói chỉ mua một cái hay sao.”
Hòa Nhi trốn phía sau lưng ba ba.
Nếu Phương Hải đã mua cho con thì phải chịu mọi trách nhiệm, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì, nói: “Lần đầu tiên anh dẫn con đi chơi mà.”
Triệu Tú Vân khẽ lắc đầu nói: “Miêu Miêu, xin lỗi chị đi.”
Hai đứa con trong nhà, chỉ cần mẹ mình trừng mắt là lập tức ngoan ngoãn, Miêu Miêu nắm đầu ngón tay út nói: “Chị, em xin lỗi.”
Hòa Nhi “Hừ” một tiếng nói: “Con muốn ô tô nhỏ.”
Phương Hải cưng chìu nhéo mặt con gái, nói: “Được, ô tô nhỏ.”
Trong lúc nói chuyện thì đã tới vườn bách thú.
Là một trong những danh lam thắng cảnh lớn nhất trong thành phố, mặc dù giá vé tới năm mươi xu nhưng vẫn không thể ngăn mọi người đổ xô đến đây.
Ngoại trừ lúc ngồi xe lửa tới Thượng Hải, rất ít khi Triệu Tú Vân nhìn thấy nhiều người như vậy, có chút lo lắng nắm chặt tay các con. Cô đã nghe rất nhiều chuyện bị lạc mất con, nếu chuyện này xảy ra với cô có khác nào cắt thịt từ trên người cô xuống.
Bởi vậy, cô dặn dò Hòa Nhi: “Con nhất định phải nắm chặt tay ba và mẹ, có biết không?”
Về phần Miêu Miêu, cô nhóc này khi còn ở quê đã rất ngang tàng, cũng không biết cô nhóc thích ba ba mình ở điểm nào, kiên quyết không chịu xuống đất đi đường.
Thân thể Phương Hải khỏe mạnh lực lưỡng, tỏ vẻ một tay ôm con gái nhỏ cũng không thành vấn đề.
Dù sao người mệt mỏi cũng không phải là mình nên Triệu Tú Vân mặc kệ bọn họ làm gì thì làm, hơn nữa bế con cũng tốt, như vậy sẽ ít người bắt cóc trẻ con.
Một nhà bốn người đi đến chỗ bán vé ở cổng chính.
Bên cạnh chỗ bán vé có một cửa sổ nhỏ bày bán đồ chơi và đồ ăn vặt.
Ánh mắt Hòa Nhi sáng rỡ, rõ ràng là còn nhớ chuyện ban nãy, tay phải đung đưa nói: “Ba ba, con muốn mua ô tô nhỏ.”
Phương Hải vui mừng khôn xiết, đừng nhìn anh tự xưng rất nhiệt tình thân thiết nhưng nghe con gái lần đầu kêu một tiếng ba ba, nếu như anh có đuôi chắc là đã vểnh lên tận trời, anh lập tức đồng ý: “Mua, mua liền.”
Triệu Tú Vân không muốn, nói: “Khi nào trở về rồi mua, không phải con muốn xem khỉ sao? Cầm nhiều đồ rất mệt nha.”
Nhưng con nít thì không nghĩ giống người lớn.
Hòa Nhi cũng biết ai là người dễ mềm lòng hơn, cô bé mím môi không nói lời nào, lén liếc nhìn ba ba một cái.
Phương Hải lập tức nhịn không được nói: “Anh đã đồng ý với con rồi.”
Giống như cô là một bà mẹ kế vậy.
Triệu Tú Vân tức tới bật cười, nói: “Được rồi, thích mua gì thì mua đi.”
Hòa Nhi tức thì vui vẻ nhảy nhót làm kẹp tóc xinh đẹp mẹ đã cài cho cô bé lắc lư lắc lư.
Triệu Tú Vân dặn dò: “Chỉ cho phép mua một cái, nhớ nắm chặt tay ba ba.”
Cô thì lo lắng đủ điều, cha con hai người thì quay đầu lại liền đi mất tiêu, không ai quay lại trả lời cô một câu.
Thật hay lắm.
Không còn cách nào khác Triệu Tú Vân đành đi xếp hàng và đi về phía trước.
Thượng Hải chính là Thượng Hải, vườn bách thú này còn nhiều người hơn cả hội chợ đầu tháng của công xã, dòng người xếp hàng dài dằng dặc giống như không có điểm cuối vậy.
Cô nhìn ngắm xung quanh, bỗng ngửi thấy một mùi thơm cô vội vàng quay đầu lại, không ngờ thật sự có bán bắp rang, cô còn tưởng Phương Hải chỉ nói giỡn trêu lũ trẻ chơi thôi, vậy thì lát nữa cô phải mua một bọc.
Theo thói quen cô dự định chỉ mua một bọc đồ ăn vặt, thì Phương Hải ở phía bên kia đã dẫn con trở về.
Triệu Tú Vân vừa thấy bọn họ, thiếu chút nữa tức tới ngất đi, giọng nói trầm xuống: “Không phải mẹ đã nói chỉ mua một cái hay sao.”
Hòa Nhi trốn phía sau lưng ba ba.
Nếu Phương Hải đã mua cho con thì phải chịu mọi trách nhiệm, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì, nói: “Lần đầu tiên anh dẫn con đi chơi mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook