Nhóm dịch: Thất Liên HoaMột hỏi thì ba không, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra cả.

Chỉ vậy thôi? Thế mà dám tự mãn tranh công nhổ mấy cọng cỏ trong sân.

Triệu Tú Vân mắng anh một tràng, mắng xong mới hả giận rời khỏi nhà.

Dù sao thì Phương Hải cũng không dám chọc cô, chỉ biết lẩm bà lẩm bẩm với con gái: “Mẹ con hung dữ thật đấy.

”Hòa Nhi túm lấy ống quần của ba, hai tay chống nạnh, nói: “Con sẽ méc mẹ.

”Phương Hải không sợ, cố ý trêu cô bé, hỏi: “Thế phải làm sao thì con mới không méc mẹ?”Hòa Nhi đắc chí nói: “Phải tốn một viên kẹo mới được.

”Còn không quên phần của em gái.


Nếu mẹ còn ở đây, lá gan của cô bé sẽ không lớn như vậy.

Triệu Tú Vân không biết tới vở kịch nhỏ của hai ba con, đi gõ cửa từng nhà.

Thời gian này thì chắc hơn phân nửa là có người ở nhà, phụ nữ tới tùy quân cơ bản là không đi làm, họ không có ruộng đất cũng không có xưởng máy, họ chỉ có thể làm nội trợ ở trong nhà.

Cô đã chuẩn bị sẵn lời thoại cho mình: “Chào cô, tôi là người mới chuyển tới nhà số 2, tầng thứ 3, tôi tên là Triệu Tú Vân, chồng tôi tên là Phương Hải.

Tôi có lòng tặng một túi kẹo để hàng xóm ăn cho ngọt miệng, về sau xin hãy chiếu cố nhiều hơn.

”Những người hướng ngoại một chút sẽ tự nhiên hỏi mấy câu như cô từ đâu tới, có con hay chưa,… Người hướng nội một chút thì nhận đồ, xấu hổ nói hai câu.

Tóm tại, đại bộ phần mọi người đều rất khách sáo lịch sử, chỉ có hai người có thái độ hơi khác làm cô không thích, cô âm thầm nhớ kỹ, ban đêm trước khi ngủ có hỏi Phương Hải: “Anh có biết đoàn trưởng Trần ở tầng 2 không?”Hai vợ chồng son không ngủ cùng với con cái, Phương Hải đang có vài phần nóng lòng muốn thử, ai ngờ cô lại hỏi một việc đứng đắn như vậy, sửng sốt hồi lâu anh mới lấy lại tinh thần, nói: “Trần Bân? Biết là người nào.


Nhưng mà anh được điều tới đây không lâu, nên không quá thân quen.

”Nói là nói như vậy, nhưng Triệu Tú Vân lại hỏi tiếp: “Anh có biết vợ của anh ta không?”Người này thì Phương Hải có biết, giọng điệu có chút nể phục, nói: “Nghe nói là sinh viên đại học.

”Sau rồi anh bổ sung thêm: “Ở Gia Chúc, có lẽ cô ấy là người có trình độ học vấn cao nhất.

”Giữa đàn ông với nhau, nếu không khoe vợ thì chính là thổi phồng con cái, chuyện lấy được vợ là sinh viên, Trần Bân không ít lần khoe khoang.

Triệu Tú Vân nghe thấy không đúng, lườm anh, hỏi: “Sao, chê bằng cấp của em thấp?”Bản thân Phương Hải ngay cả tiểu học cũng không được học, tận khi tham gia quân ngũ mới được học chữ nhưng học rất chậm, đến nay vẫn sai cả đống chính tả, là một tên quê mùa thật sự, cưới được một cô vợ là học sinh trung học đã coi như là ông bà tổ tiên hiển linh cầu phúc cho rồi.

Do đó, anh chỉ có thể xin khoan hồng, nói: “Anh không nói vậy mà, em đừng oan uổng anh.

”Sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Em hỏi chuyện này làm gì?”Trên mặt của Triệu Tú Vân có chút khắc nghiệt, nói: “Chỉ muốn biết tại sao lúc cô ta nói chuyện lại cứ hất hàm, là do lông mọc dài hay là vì gì khác?”Lời này nói, rất sống động, Phương Hải không muốn dính líu nhiều tới chuyện của giới đàn bà con gái, đáp lại hai tiếng có lệ, chỉ muốn nhanh nhanh để đi ngủ.

Ai ngờ Triệu Tú Vân lại hỏi: “Thế anh có biết vợ của sư trưởng không?”Sao chỉ đi ra ngoài một chuyến thôi, lại phải hỏi nhiều như vậy?Phương Hải biết nếu không trả lời được thì sẽ bị mắng, nên gãi gãi đầu suy nghĩ cả nửa ngày, vỗ đùi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương