[Thập Niên 70] Vợ Cả Mỹ Nhân Bị Bệnh Trong Đại Viện
-
Chương 50: Uống Rượu (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ướp một lúc rồi lấy chao để chưng đi.” Mục Băng Oánh mở túi ra, phát hiện xương sườn còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô bèn quay đầu lại nói: “Chị dâu, dùng một nửa, dư lại một nửa thì mình hầm canh cho Tráng Tráng uống nhé?”
“Không cần, hôm nay người nhiều, nấu hết đi, không thể lưu lại ấn tượng mình là người keo kiệt trong mắt người ta được.” Vương Vũ Quyên sẽ hào phóng vào những lúc thế này: “Vừa rồi chị mới bảo đồ tể bán thịt hai ngày này nhớ chừa lại chút xương lớn cho nhà mình, có lẽ là hắn sẽ để lại cho chị thôi. Đến lúc đó chị sẽ hầm canh để bồi bổ thân thể cho em với Tráng Tráng.”
“Chị dâu con nói đúng đó, con cứ nấu hết chỗ đó đi. Thà là không ăn hết cũng không thể làm cho người khác không dám động đũa.”
Hai người đều đã nói như vậy, Mục Băng Oánh không tranh cãi nữa. Cô rửa sạch toàn bộ xương sườn lợn, cho vào nồi chần qua để loại bỏ máu loãng, sau đó mới ướp chúng với muối, tỏi, bột bắp và rượu Thiệu Hưng.
Múc một muỗng chao từ trong vại, sau đó đổ cùng với nước cốt lên bề mặt sườn. Cô lau sạch nước trên tay, mở cửa lò than ra, đặt xửng hấp lên, đổ nước ngập nửa nồi rồi cho sườn lợn vào hấp.
Người Châu thành từ xưa đã có thói quen trước khi ăn cơm sẽ uống nước canh. Cho dù mấy năm nay không ăn, người phụ trách cũng sẽ nấu một nồi canh rau rừng, để xã viên ăn với bánh bao.
Nhưng nhìn chung thì canh sẽ được đun sôi trước và để nguội, hơn nữa thời tiết ở thành phố Châu suốt một năm đã có hơn phân nửa thời gian đều là thời tiết cực nóng, thế nên họ muốn cho nhóm xã viên cảm thấy canh vừa miệng, mà không phải là nóng đến mức không hạ miệng được.
Đương Đổng Quế Hồng nhìn thấy con gái thẳng thắn phục vụ món canh, bà giật mình: “Không để nguội à con?”
“Để cho bọn họ uống trước đi ạ.” Mục Băng Oánh nấu nửa nồi canh đậu phụ thịt bằm, nấu xong thì cho vào chậu tráng men, rải lên trên ít rau thơm, không đợi mẹ và chị dâu phản đối thì đã bưng lên rồi đi về hướng nhà chính.
Đổng Quế Hồng ngay lập tức lấy ra một chồng bát và muỗng đi theo phía sau cô.
Canh đậu phụ thịt bằm đặc sệt và có mùi thơm nhẹ, điểm xuyết một ít màu xanh của rau thơm càng thêm ngon miệng và thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi nó được bưng lên.
“Trong canh còn có cả thịt cơ à?” Bí thư chi bộ thôn cười nói: “Vừa nhìn đã biết món này là do Băng Oánh nấu, con bé là người sẵn sàng bỏ nguyên liệu vào để nấu ăn nhất. Tiểu Cố, hôm nay cậu chắc chắn phải nếm thử một lần cho biết.”
Cố Trường Dật ngửi được hương vị cũng đã đói bụng, đói bụng không chỉ là từ bụng mà còn từ sự tưởng niệm nhiều năm đối với tay nghề của vợ mình. Nhưng giờ này khắc này, anh cần thiết phải rụt rè một chút: “Nhìn đã biết là uống rất ngon.”
Mục Băng Oánh phục vụ xong cũng không rời đi, cô trực tiếp cầm thìa múc vài bát đặt trước mặt những người lớn tuổi, cuối cùng múc đầy một bát đưa cho Cố Trường Dật. Thấy mọi người không có ý định động vào bèn nói: “Rau thơm để lâu sẽ đổi màu, canh nguội thịt cũng sẽ không còn mềm nữa, mọi người vẫn là nên uống khi còn nóng thì hơn.”
Trong thôn cũng không giàu có như vậy, mỗi nhà mười ngày nửa tháng thì mới có thể ăn một ít thịt. Nhưng canh thịt dọn ra trước mặt này, thịt trong bát cũng không ít, lại phối với đậu phụ - món ngày thường đã được coi là món ngon - để ăn thì lại càng khiến con người ta khó có thể từ chối được.
“Ướp một lúc rồi lấy chao để chưng đi.” Mục Băng Oánh mở túi ra, phát hiện xương sườn còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô bèn quay đầu lại nói: “Chị dâu, dùng một nửa, dư lại một nửa thì mình hầm canh cho Tráng Tráng uống nhé?”
“Không cần, hôm nay người nhiều, nấu hết đi, không thể lưu lại ấn tượng mình là người keo kiệt trong mắt người ta được.” Vương Vũ Quyên sẽ hào phóng vào những lúc thế này: “Vừa rồi chị mới bảo đồ tể bán thịt hai ngày này nhớ chừa lại chút xương lớn cho nhà mình, có lẽ là hắn sẽ để lại cho chị thôi. Đến lúc đó chị sẽ hầm canh để bồi bổ thân thể cho em với Tráng Tráng.”
“Chị dâu con nói đúng đó, con cứ nấu hết chỗ đó đi. Thà là không ăn hết cũng không thể làm cho người khác không dám động đũa.”
Hai người đều đã nói như vậy, Mục Băng Oánh không tranh cãi nữa. Cô rửa sạch toàn bộ xương sườn lợn, cho vào nồi chần qua để loại bỏ máu loãng, sau đó mới ướp chúng với muối, tỏi, bột bắp và rượu Thiệu Hưng.
Múc một muỗng chao từ trong vại, sau đó đổ cùng với nước cốt lên bề mặt sườn. Cô lau sạch nước trên tay, mở cửa lò than ra, đặt xửng hấp lên, đổ nước ngập nửa nồi rồi cho sườn lợn vào hấp.
Người Châu thành từ xưa đã có thói quen trước khi ăn cơm sẽ uống nước canh. Cho dù mấy năm nay không ăn, người phụ trách cũng sẽ nấu một nồi canh rau rừng, để xã viên ăn với bánh bao.
Nhưng nhìn chung thì canh sẽ được đun sôi trước và để nguội, hơn nữa thời tiết ở thành phố Châu suốt một năm đã có hơn phân nửa thời gian đều là thời tiết cực nóng, thế nên họ muốn cho nhóm xã viên cảm thấy canh vừa miệng, mà không phải là nóng đến mức không hạ miệng được.
Đương Đổng Quế Hồng nhìn thấy con gái thẳng thắn phục vụ món canh, bà giật mình: “Không để nguội à con?”
“Để cho bọn họ uống trước đi ạ.” Mục Băng Oánh nấu nửa nồi canh đậu phụ thịt bằm, nấu xong thì cho vào chậu tráng men, rải lên trên ít rau thơm, không đợi mẹ và chị dâu phản đối thì đã bưng lên rồi đi về hướng nhà chính.
Đổng Quế Hồng ngay lập tức lấy ra một chồng bát và muỗng đi theo phía sau cô.
Canh đậu phụ thịt bằm đặc sệt và có mùi thơm nhẹ, điểm xuyết một ít màu xanh của rau thơm càng thêm ngon miệng và thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi nó được bưng lên.
“Trong canh còn có cả thịt cơ à?” Bí thư chi bộ thôn cười nói: “Vừa nhìn đã biết món này là do Băng Oánh nấu, con bé là người sẵn sàng bỏ nguyên liệu vào để nấu ăn nhất. Tiểu Cố, hôm nay cậu chắc chắn phải nếm thử một lần cho biết.”
Cố Trường Dật ngửi được hương vị cũng đã đói bụng, đói bụng không chỉ là từ bụng mà còn từ sự tưởng niệm nhiều năm đối với tay nghề của vợ mình. Nhưng giờ này khắc này, anh cần thiết phải rụt rè một chút: “Nhìn đã biết là uống rất ngon.”
Mục Băng Oánh phục vụ xong cũng không rời đi, cô trực tiếp cầm thìa múc vài bát đặt trước mặt những người lớn tuổi, cuối cùng múc đầy một bát đưa cho Cố Trường Dật. Thấy mọi người không có ý định động vào bèn nói: “Rau thơm để lâu sẽ đổi màu, canh nguội thịt cũng sẽ không còn mềm nữa, mọi người vẫn là nên uống khi còn nóng thì hơn.”
Trong thôn cũng không giàu có như vậy, mỗi nhà mười ngày nửa tháng thì mới có thể ăn một ít thịt. Nhưng canh thịt dọn ra trước mặt này, thịt trong bát cũng không ít, lại phối với đậu phụ - món ngày thường đã được coi là món ngon - để ăn thì lại càng khiến con người ta khó có thể từ chối được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook