"Nghe bà Tam nói là ngọn núi ở ngay bên cạnh kia, thằng bé đáng thương, bây giờ hiện đang nằm trên giường nói mê nói sảng kia kìa.

Bác sĩ trong thôn đến xem, kêu bà Tam mau chóng đưa Tam Cẩu lên bệnh viện lớn trên tỉnh khám xem, nói nếu như chậm trễ thì có khi đến mạng cũng không còn.""Thế đã đi chưa ạ?" Trương Manh vừa nghe, vừa bới cơm cho bà nội Trương và Tiểu Trương Đào."Chưa đi, bệnh viện ở dưới thị trấn chỗ chúng ta không có mấy trăm đồng làm sao mà vào được, nhà bà Tam đang sầu lắm.


Ôi , mới thấy cả nhà họ khá lên được một tí đã lại thành ra như bây giờ, đúng là đáng thương." Bà nội Trương thở dài nặng nề, nhìn cơm trắng trong bát cũng không muốn ăn."Gạo này ở đâu ra thế? Bà nhớ nhà chúng ta hình như đâu có gạo đâu." Lúc này, bà nội Trương mới nhớ ra trong nhà mình trừ hoa màu thì cũng chỉ có khoai lang thôi."Bà nội, con biết nè, lần này chị về mang theo nhiều đồ ngon lắm.

Con còn được ăn kẹo nữa đó, ngon lắm, ngọt ơi là ngọt."Tiểu Trương Đào như con chim nhỏ ríu rít không ngừng với bà nội Trương.Bà nội Trương nghe xong thì cười, vội ngẩng đầu lên nhìn Trương Manh: "Manh Nhi, chuyện gì thế? Em trai con nói thật à? Nhà chúng ta có nhiều đồ như vậy thật à?"Trương Manh tươi cười, gắp cho bà nội Trương một miếng thịt lợn: "Là thật đấy bà nội, nhưng mà bà yên tâm, những thứ này đều có lai lịch rõ ràng, không phải cháu gái trộm hay lừa gạt mà ra đâu.

Bà cứ yên tâm ăn đi."Bà nội Trương liếc mắt nhìn thịt trong bát, nhưng cũng không ăn ngay, mà tiếp tục nhìn Trương Manh: "Manh Nhi, nói bà nội nghe đi, có phải là đồng chí đến nhà chúng ta hôm nay cho không? Sao cậu ta lại cho nhà chúng ta những thứ đắt đỏ thế? Con thành thật nói cho bà nghe xem!"Trương Manh lại gắp cho Tiểu Trương Đào một miếng thịt nữa, thấy em trai ăn ngon lành thì khóe miệng cô cũng cong lên, giống như cô là người được ăn ngon vậy."Bà nội, không phải cháu đã nói với bà rồi sao.


Lần này cháu đi giúp chú Hà bắt quỷ, cháu giúp con gái của chú ấy, chú ấy với vợ cảm ơn cháu nên mới cho cháu mấy thứ này đó."Nói tới đây, Trương Manh lập tức ồ lên một tiếng rồi cúi đầu tìm trong túi áo, lấy ra ba tờ tiền."Còn cả cái này nữa, cũng là nhà họ đưa cho cháu đó.""Cái này..." Bà nội Trương bị ba tờ tiền dọa cho sợ đến ngơ ngẩn."Tiểu Manh, cứu mạng với!" Đúng lúc nhà họ Trương đang yên bình ăn cơm tối thì bên ngoài vang lên tiếng gào khóc, cắt ngang bầu không khí yên bình này.Sau khi nhìn rõ là ai chạy vào nhà mình, Trương Manh giật mình hô lên: "Bà Tam.Người phụ nữ mà cô gọi là bà Tam bắt lấy tay cô, giọng nói khẩn khoản cầu xin: "Tiểu Manh, bà Tam xin cháu, bà nghe thấy người trong thôn nói cháu có quen người trên thị trấn, hôm nay người ta còn lái xe đến nhà cháu nữa.

Cháu có thể giúp nhà bà cầu xin người ta, xem người ta có người quen ở bệnh viện thị trấn không, nhờ người ta tìm bác sĩ quen khám bệnh cho anh Tam Cẩu của cháu được không?"Trương Manh nhìn bà Tam khóc nức nở, cô thật tình không thể nói rằng mình và Hà Kim Thành kia không quen, đành phải gật đầu đại: Bà Tam, chỉ cần cháu có thể giúp được thì cháu nhất định sẽ giúp, nhưng mà bây giờ tình hình anh Tam Cẩu sao rồi? Với tình trạng hiện giờ của anh ấy có thể đi bệnh viện thị trấn được không?"Bà Tam vừa khóc lóc vừa nói: "Bây giờ nó đang hôn mê, miệng nói mê sảng, cũng không biết là bị làm sao nữa.

Bà thật sự không biết phải làm sao bây giờ?" Nói rồi, bà Tam ngồi bệt xuống đất, mặt tràn đầy tuyệt vọng.Trương Manh thấy thế thì tiến lên đỡ lấy bà: "Bà Tam, bà đừng như vậy, bây giờ anh Tam Cẩu bị như vậy rồi, vẫn cần bà giúp anh ấy đó, bà không thể sụp đổ được."Bà Tam khóc lóc gật đầu: "Cháu nói đúng, bà không thể ngã được, nếu mà gục ngã thì anh Tam Cẩu của cháu đến mạng cũng không còn.


Nó còn trẻ như thế, con trai cũng mới ra đời, cháu của bà không thể không có ba được."Trương Manh nhìn thấy bà Tam sắp rụng rời đến nơi rồi, cuối cùng cô cắn răng lên tiếng: "Bà Tam, cháu có thể đi xem anh Tam Cẩu được không?"Bà Tam nghĩ rằng Trương Manh đang quan tâm đến con trai mình, bà ấy nắm tay Trương Manh, cảm kích nói: "Tiểu Manh, cháu đúng là đứa trẻ tốt, bà Tam cảm ơn cháu, nếu cháu muốn đi thăm thì đi đi."Trương Manh đỡ bà Tam đang hồn bay phách lạc rồi dặn dò bà nội Trương: "Bà nội, bà với Đào Nhi cứ ăn cơm trước đi, cháu về nhà với bà Tam một chuyến."Bà nội Trương lo lắng đáp: "Bà nội biết rồi, cháu dìu bà Tam về cẩn thận chút nhé.""Vâng, bà nội." Trương Manh dìu bà Tam về đến nhà, bên trong nhà loáng thoáng truyền đến tiếng phụ nữ trẻ tuổi đang khóc lóc.Trương Manh không cần đoán cũng biết người khóc nhất định là vợ của anh Tam Cẩu.Bà Tam dẫn Trương Manh đi vào phòng Tam Cẩu đang nằm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương