Lý Phượng Hoa sửng sốt một hồi mới nhớ ra, lúc vào cửa chỉ thấy tro bụi vào bụi than khắp nơi trên mặt đất, hỗn loạn một mảnh.
Chẳng qua lúc đó bà cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ nhiều.
Trái tim bà đập thịch một tiếng, dự đoán không ổn: "Than với bếp lò làm sao vậy?"
"Không còn chứ sao! Cô cả của Triệu Uyển Hương là Triệu Ngọc Lan giữa trưa dẫn người tới tận nhà chúng ta gây chuyện, nói nếu để Triệu Uyển Hương chạy, bà ta sẽ coi những đồ cưới kia thành khoản mẹ nợ nhà bọn họ.
Mẹ không trả, bà ta sẽ học Triệu Uyển Hương, dọn không nhà chúng ta!"
"..."
Quả thực Lý Phượng Hoa tức tới điên mất.
Người khác còn chưa tính, Triệu Ngọc Lan lại dám tới đây dây máu ăn phần, lúc này cũng dám lại bỏ đá xuống giếng à?
Còn muốn học Triệu Uyển Hương, muốn dọn không nhà bọn họ?
Còn có công lý hay không?
Bà tức tới giậm chân thình thịch: "Bà ta muốn làm gì thì làm, chúng mày đều chết hết rồi, không biết ngăn lại à!"
Triệu Đức Đệ nói năng rất hùng ồn: "Có bản lĩnh mẹ đi mà ngăn.
Bà ta mang theo cả nhà già trẻ lớn bé đến cửa nhà chúng ta khóc lóc om sòm, nói bị mẹ lừa.
Dù sao chuyện xấu đều đổ lên người mẹ, người ta làm người trong sạch.
Chỉ có hàng xóm chúng ta thấy bọn họ đáng thương, còn hỗ trợ chuyển than với bếp nhà chúng ta lên xe đẩy cho bọn họ, thu hồi tổn thất cho bọn họ thôi."
Cô ta còn có tâm tư cảm thán: "Thật sự là thế gian vẫn có chân tình, thế gian vẫn còn nhân ái.
Cái loại con gái kẻ xấu như con, làm gì có gan ra ngoài tham gia cuộc vui..."
Vốn Lý Phượng Hoa đã tức tới run rẩy toàn thân, kết quả suýt bị câu nói kế tiếp của cô ta làm cho nghẹn chết, cả người tê rần, tê tới muốn chết.
Bà nhìn thái độ Triệu Đức Đệ mấy hôm nay khác thường, vui vẻ hớn hở, hưng phấn vô cùng, lại nhìn Triệu Mai Mai bình thường miệng ngọt như đường, hiện tại trốn ở góc tường không lên tiếng.
Trực giác nói cho bà biết, hai đứa này còn có chuyện giấu mình, nhưng lại không có tâm tư đi truy cứu.
Ngay cả chuyện Triệu Mai Mai nói giúp Triệu Uyển Hương trước mặt công an, bà cũng chưa nói nhắc tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook