"Người mang nước vào vừa nãy là thím ba Lưu.

"Đường Văn Sinh nghiêng người cho cô đi đằng trước, mình ở phía sau xách đèn dầu, sau đó nói tới người thím mang nước nóng vừa nãy.

"Là do em quên mất.

" Nói tới chuyện này, Phong Ánh Nguyệt lại hơi ngại ngùng.

"Anh cũng không nghĩ tới cái này.

"Đường Văn Sinh nói.

Có ý giải vây rồi.

Phong Ánh Nguyệt nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn anh, nhìn vào ánh mắt của đối phương, cô vô thức hỏi: "Sao anh biết nhà thím ba Lưu dư nước nóng.

"Đường Văn Sinh thấy vậy, mỉm cười nói: "Tháng này chú ba Lưu trực ca giữa, thím ba Lưu quen chuẩn bị nước nóng.

""Như vậy à.


" Phong Ánh Nguyệt thuận theo ánh đèn dầu phía sau tiếp tục leo cầu thang, khu dân cư vẫn chưa bắt dây điện, huống hồ bây giờ rất ít nơi lắp đèn điện ở cầu thang: "Vậy chốc nữa em đun nước mang tới.

""Không cần, anh đã đưa mấy khối củi rồi.

""Củi.

"Phong Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc, ở đây còn có thể dùng củi, không phải bên dưới bàn đều đặt than tổ ong gì đó sao.

Nghe ra nghi vấn của cô, Đường Văn Sinh giải thích: "Than tổ ong đắt hơn một chút, củi rẻ lại hữu dụng, cho nên nhà nào cũng có chuẩn bị.

""Như vậy à.

"Phong Ánh Nguyệt gật đầu bày tỏ đã hiểu.

Tới tầng năm, Phong Ánh Nguyệt xách thùng gỗ nói muốn đi giặt quần áo, Đường Văn Sinh đặt đèn dầu lên bên bệ, trở về cầm một khối xà phòng tới, ngoài ra, còn có một chiếc bàn chải đánh răng cán gỗ và lông mao lợn, một hộp bột đánh răng, cùng với một cái ly gỗ.

Phong Ánh Nguyệt không khỏi cảm khái người này thực sự rất chu đáo.

Thấy cô nhìn những thứ đó im lặng, Đường Văn Sinh dừng lại nói: "Đều là đồ anh mua để dự phòng.

"Ý là đều sạch cả.

Phong Ánh Nguyệt cười nói: "Cảm ơn anh.

"Thấy cô không giống như sẽ không dùng, Đường Văn Sinh mới không nói gì thêm.

"Giữa hai chúng ta không cần khách sáo.

" Đường Văn Sinh còn xách một thùng gỗ trong tay, anh tới múc nước về đun.

Nghe vậy, Phong Ánh Nguyệt ngây người, nghiêng đầu nhìn anh, lại thấy đối phương múc nước xong rồi xách về.

Trong truyện không miêu tả nhiều về cha của nam chính, cô nhớ được hai điểm.


Điểm thứ nhất, quan hệ giữa cha nam chính và nam chính không thân thiết lắm, quan hệ với mẹ kế cũng không hòa hợp, hai người luôn chia giường ngủ, khi biết hai người không viên phòng, người nhà họ Đường còn giận dữ một phen, nhưng mẹ kế nói là vì đối phương không được.

Điểm thứ hai, kết hôn chưa bao lâu, cha của nam chính làm việc trong xưởng, sau đó ngoài ý muốn qua đời.

So với người mẹ kế ác độc sống dai, cha của nam chính giống như công cụ, tác dụng của anh chính là để lại căn nhà trong khu dân cư và tiền đền bù của xưởng sau khi chết.

Cầm bàn chải đánh răng lấy bột đánh răng, Phong Ánh Nguyệt nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra với Đường Văn Sinh sau này, cô khẽ cau mày.

Đợi cô rửa mặt xong, sau khi giặt sạch quần áo, Phong Ánh Nguyệt theo mẹ của Yến Tử, cũng tức là chị dâu Trương đến sân thượng phơi quần áo rồi cùng về.

Tính tình của chị dâu Trương hào sảng, tiếp xúc với chị ấy rất vui vẻ.

Khi Phong Ánh Nguyệt về tới nhà, cửa khép một nửa, Đường Văn Sinh không ở đây, thùng gỗ cũng không có.

Tối nay cô không gội đầu, bộ quần áo trên người được chắp vá không ít, nhưng người mặc quần áo lành lặn ở thời này cũng không nhiều.

Phong Ánh Nguyệt đứng trước túi quần áo đó thở dài, nhà họ Phong thật sự không cho cô cái gì.

Phong Ánh Nguyệt không xu dính túi lại thở dài lần nữa.

Vốn dĩ trên sàn phòng ngoài có ít vỏ hạt dưa gì đó, nhưng lúc cô về phát hiện phòng trong và phòng ngoài đều sạch sẽ, lại nhìn những thứ bày biện ngay ngắn xung quanh, liền biết Đường Văn Sinh là người thích sạch sẽ.

Đợi khi Đường Văn Sinh về, Phong Ánh Nguyệt đang lật xem một quyển sách trên giá dưới ngọn đèn dầu.

Thấy anh về, Phong Ánh Nguyệt gấp sách lại, đứng dậy vào phòng cầm túi vải trên chiếc rương đi ra đưa cho đối phương: "Đây là đồ mẹ đưa.


"Cô suýt chút không biết nên xưng hô đối phương thế nào.

Đường Văn Sinh một tay cầm khăn khô mang theo chữ Hỷ lau tóc, một tay nhận lấy, sau khi nhìn thấy bên trong là gì, anh lại đưa cho Phong Ánh Nguyệt.

Phong Ánh Nguyệt chớp mắt, nhìn sang: "Để em tính.

""Mình" bản gốc cũng là người có học mấy năm.

Đường Văn Sinh không nói gì, chỉ vào phòng trong mở rương ra, sau đó lấy ra một cái túi vải khác, to bằng túi vải trong tay Phong Ánh Nguyệt, nhưng tiền bên trong lại không ít.

"Sau này tiền trong nhà đều do em quản.

"Đường Văn Sinh nói như vậy.

Phong Ánh Nguyệt nhìn hai cái túi vải trước mặt rồi rơi vào trầm tư, thế này cũng không giống dáng vẻ không hòa hợp với mẹ kế nam chính trong sách.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương