----Tiêu Cửu Phong:"Không biết, vừa rồi không phải đã nói là không cho mở ra xem sao.

”Vương Hữu Điền chột dạ:"Thật ra vụng trộm nhìn cũng được, dù sao cũng không ai biết.


”Tiêu Cửu Phong liếc hắn một cái:"Vậy cậu xem đi, tôi trở về.

”Vương Hữu Điền vội vàng cõng bao tải của mình lên: "Vậy tôi cũng không nhìn.

”Tiêu Cửu Phong bước chân nhẹ nhàng cũng giống như không cõng cái gì, Vương Hữu Điền thì có chút cố hết sức."Cửu Phong, sao cậu không mệt chút nào vậy?""Không có cảm giác mệt mỏi.""Cửu Phong, làm sao mà tôi thấy bao tải của cậu còn lớn hơn của tôi?Tiêu Cửu Phong không trả lời.Vương Hữu Điền nhìn bao tải của Tiêu Cửu Phong, lại nhìn bao tải của mình, rốt cục cắn răng:"Cửu Phong, cậu thật sự không chọn hả, tùy tiện cõng một cái bao sao? ”Tiêu Cửu Phong: "Đúng.


”Vương Hữu Điền:"Dù sao cậu cũng không chọn, vậy hai chúng ta đổi có được không? ”Tiêu Cửu Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hữu Điền.Vương Hữu Điền xấu hổ:"Bao cuả tôi quá nhẹ, cảm giác gầy gò thấp bé, hình như vừa rồi còn ho một tiếng, trong lòng có chút sợ, thật sự quá nhẹ, còn ho một tiếng như vậy, không phải là quỷ bệnh tật chứ.Tôi nghèo, không có khả năng như cậu, tôi sợ là không thể nuôi sống cô ấy.

”Tiêu Cửu Phong không nói gì.Vương Hữu Điền thở dài:"Thật sự không được thì thôi, tôi nghèo như vậy lỡ cõng về một quỷ bệnh tật, vậy đành cùng nhau chịu nghèo chịu tội đi! ”Tiêu Cửu Phong mím môi nhìn về phía bao tải của Vương Hữu Điền.Bên trong bao tải là một người sống.Anh không biết người bên trong có phải nghe được lời nói của Vương Hữu Điền hay không, nhưng cách bao tải, Tiêu Cửu Phong nhìn thấy người bên trong bao tải giật giật.Động tác rất nhỏ, chỉ nhúc nhích một chút liền không còn động tĩnh gì nữa.Điều này làm cho Tiêu Cửu Phong nhớ tới buổi sáng khi ra khỏi cửa, chồi cỏ chui ra từ khe đá ở bậc thang trước cửa, anh không biết nên đạp chân lên chồi cỏ non, nó yếu ớt duỗi mầm nhỏ nhưng vẫn cố mà chen qua khe đá.Năm nay Tiêu Cửu Phong hai mươi sáu tuổi, sau khi xuất ngũ trở về thôn cũng không nghĩ tới chuyện cưới vợ.Gia cảnh không khá giả lắm, tuổi tác cũng lớn nào còn cơ hội cưới vợ.Lần này cấp trên phân phối vợ cho mọi người, người khác đều nói là chuyện tốt nên anh cũng đi theo.Phân cho thế nào thì nhận thế ấy, không có trông mong gì.Vương Hữu Điền nhìn sắc mặt của Tiêu Cửu Phong, vẻ mặt của lạnh lùng cứng rắn, giống như tảng đá, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.Sau đó thất vọng nói:"Quên đi thôi!"Nhưng đúng lúc này, Tiêu Cửu Phong nói:"Được, chúng ta đổi.


”Hai người trao đổi bao tải rồi tiếp tục cõng về.Vương Hữu Điền có thể cảm giác được bao tải vừa rồi có chút nhẹ, nhẹ như một cây xương, còn cái bao tải này tốt hơn nhiều, cách bao tải hắn có thể cảm giác được người bên trong mềm mại, hơn nữa còn nặng hơn.Hắn thậm chí bắt đầu tâm viên ý mã, không biết lưng đang áp vào cái gì?Miên man suy nghĩ một lúc thì thần hồn điên đảo.Vương Hữu Điền cảm thấy rất thỏa mãn, trong lòng may mắn, cầu xin Tiêu Cửu Phong đổi với mình quả nhiên đúng đắn.- Cửu Phong, thật ra có thể bên trong bao của cậu là một đại mỹ nhân, trong bao của ta là một cô nàng xấu xí, đây đều là mệnh, hai chúng ta không ai biết bên người trong thế nào!Hắn vẫn an ủi Tiêu Cửu Phong như vậy.Tiêu Cửu Phong không nói gì, mím môi nghiêm mặt cõng bao tải đi về phía trước.Đương nhiên anh có thể cảm giác được bao tải áp sát vào lưng như thế nào.Nhưng ngược lại cũng không có hối hận, chính anh đã quyết định đổi với Vương Hữu Điền đổi.Anh giơ tay lên và thay đổi tư thế một chút để người trong bao tải có thể thoải mái hơn.Ở trên lưng anh trong bao như vậy phỏng chừng cô gái cũng khó chịu.Khi anh thay đổi tư thế như vậy, người trong bao tải hình như phát ra âm thanh nhẹ nhàng, thấp đến mức người bình thường căn bản nghe không rõ.Yếu đuối, mềm mại, giống như một con thú nhỏ trên núi phát ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương