Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà
-
Chương 40: Đồ Mắt Mù 3
Cô giáo An đứng đó nói với cô, “Cũng không có việc gì, chỉ là muốn nói với em, yên tâm học hết học kỳ này. Cho dù sau này một tuần chỉ đến ba buổi, cô cũng sẽ giới thiệu em vào cấp hai. Có khó khăn thì nói với cô, cô sẽ giúp đỡ em hết sức.”
Tô Từ mỉm cười đáp, “Cảm ơn cô An.”
Cô giáo An thấy Tô Từ tâm trạng rất tốt cũng liền yên tâm.
Cô lại nhớ đến điều gì, hỏi Tô Từ: “Em gái em - Diệp Tô Phương thật sự không đi học nữa sao?”
Nói đến Diệp Tô Phương, con bé cũng đã chín tuổi, sớm đã đến tuổi đi học.
Trước đây cô giáo An cũng đã đến nhà tìm con bé, nhưng con bé cùng Diệp Tô Hồng giống nhau, sợ hãi trường học và giáo viên, chết cũng không chịu đị học.
Sắp xếp ký ức lại một chút, Tô Từ gật gật đầu, “Nó hình như không muốn đi học.”
Cô giáo An thở dài một tiếng, “Thực ra ý của cô là, đế nó đến trường học hai buổi xem sao. Cho dù là khi nào thì đi học cũng sẽ có thêm được chút kiến thức, đọc thêm chút sách thì thêm chút hiểu biết, đều sẽ có tác dụng. Càng là con gái càng nên tranh thủ cơ hội này.”
Tô Từ có thể hiểu được tư tưởng của cô giáo An, cô bội phục cô ấy có thể kiên trì làm công việc nhọc lòng mà không được báo đáp này nhiều năm như vậy.
Phải biết là trong quá trình cô ấy làm công việc này đã chịu không ít vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng của người dân trong thôn.
Tô Từ trầm mặc một lúc, nói: “Nếu không để em lại khuyên con bé?”
Cô giáo An gật đầu, “Em khuyên con bé, không cần nộp học phí đến đứng một bên nghe cũng được. Tối qua cô vừa qua nhà em tìm em, sắc mặt cha em không được tốt lắm, mấy hôm nay không thích hợp đi nữa, còn đi nữa chắc cha em cầm gậy đuổi cô ra ngoài mất, không được thì qua mấy ngày nữa cô lại qua.”
Tô Từ cong cong miệng gật đầu.
Không còn chuyện gì khác, cô liền quay lại lớp học tiếp tục buổi học sáng.
Cô vừa mới ngồi lại ghế học, Lý Thu Linh liền lại gần nhỏ tiếng hỏi cô: “Cô An tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Tô Từ cũng ép âm thanh xuống thấp nói với cô ấy: “Cô ấy bảo tớ yên tâm học hết học kỳ này, nói chỉ cần tớ một tuần lên lớp ba buổi liền có thể giới thiệu tớ lên cấp hai.”
Nghe được lời này, ánh mắt Lý Thu Linh hơi tối xuống.
Cô ấy “Ồ” một tiếng không nói gì nữa, ngồi thẳng người dậy cúi đầu đọc sách.
Tô từ đem vẻ mặt của cô ấy nhìn vào trong mắt, muốn hỏi cô ấy sao vậy, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Trong thời đại này, lên lớp không dựa vào thành tích thi cử, cho dù là cấp hai cấp ba hay là đại học, toàn bộ đều dựa vào giới thiệu.
Đối với học sinh bình thường mà nói, được giới thiệu lên cấp hai cấp ba không phải là việc gì khó.
Nhưng đối với Lý Thu Linh mà nói thì lại không dễ dàng như vậy.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thành phần gia đình cô ấy không tốt, cô giáo An bên này sẽ không ngăn cản cô ấy, nhưng đến đại đội bên kia xét duyệt thì chưa chắc.
Bởi vì chuyện này, tâm trạng của Lý Thu Linh có chút không được tốt, ngày hôm nay so với bình thường còn yên tĩnh ít nói hơn.
Khi ra ngoài đi bãi tập luyện, Tô Từ thử mở chủ đề nói chuyện an ủi cô ấy mấy câu, nói với cô ấy: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, cậu lại chưa từng làm sai chuyện gì. Nhiều năm như vậy, nhà cậu vẫn luôn biểu hiện rất tốt, chắc chắn không có vấn đề đâu.”
Lý Thu Linh nghe xong lời này trong lòng dễ chịu hơn một chút, miễn cưỡng cười với Tô Từ, sau đó cũng không còn mặt ủ mày chau nữa, nhấc tay vòng qua cánh tay Tô Từ, cùng cô đi về hướng thao trường.
Trong lúc đi cô ấy nói với Tô Từ: “Hai ba ngày không gặp, phát hiện cậu ngày càng xinh đẹp rồi.”
Tô Từ cười một chút, nhấc đôi giày vá lên, “Vẫn là áo cũ giày rách, khắp nơi đều là chỗ vá, đẹp ở đâu chứ?”
Lý Thu Linh nghĩ một lát, “Ừm… …trở nên rộng rãi hơn rồi, chính là câu thành ngữ đó, tự nhiên không bị kiềm chế…….”
Tô Từ bị cô ấy khen cười, nắm lấy tay cô ấy, “Cậu cũng có thể, ngẩng đầu lên, tự tin một chút!”
Lý Thu Linh bị cô làm cho cười theo, nhưng đến chỗ mọi người xếp hàng liền lập tức yên tĩnh lại.
Thời gian tự ti đã quá dài, mỗi ngày làm người đều luôn cúi đầu, sao có thể nói tự tin liền tự tin lên được.
Cũng chính vì như vậy, cô ấy hôm nay nhìn Tô Từ luôn cảm thấy đặc biệt tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.
Giống như đó chính là cô ấy vậy, cuối cùng ngẩng đầu dưới ánh mặt trời, cho dù mặc quần áo vá rách cũng có thể rất tự tin rất xinh đẹp.
Tô Từ mỉm cười đáp, “Cảm ơn cô An.”
Cô giáo An thấy Tô Từ tâm trạng rất tốt cũng liền yên tâm.
Cô lại nhớ đến điều gì, hỏi Tô Từ: “Em gái em - Diệp Tô Phương thật sự không đi học nữa sao?”
Nói đến Diệp Tô Phương, con bé cũng đã chín tuổi, sớm đã đến tuổi đi học.
Trước đây cô giáo An cũng đã đến nhà tìm con bé, nhưng con bé cùng Diệp Tô Hồng giống nhau, sợ hãi trường học và giáo viên, chết cũng không chịu đị học.
Sắp xếp ký ức lại một chút, Tô Từ gật gật đầu, “Nó hình như không muốn đi học.”
Cô giáo An thở dài một tiếng, “Thực ra ý của cô là, đế nó đến trường học hai buổi xem sao. Cho dù là khi nào thì đi học cũng sẽ có thêm được chút kiến thức, đọc thêm chút sách thì thêm chút hiểu biết, đều sẽ có tác dụng. Càng là con gái càng nên tranh thủ cơ hội này.”
Tô Từ có thể hiểu được tư tưởng của cô giáo An, cô bội phục cô ấy có thể kiên trì làm công việc nhọc lòng mà không được báo đáp này nhiều năm như vậy.
Phải biết là trong quá trình cô ấy làm công việc này đã chịu không ít vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng của người dân trong thôn.
Tô Từ trầm mặc một lúc, nói: “Nếu không để em lại khuyên con bé?”
Cô giáo An gật đầu, “Em khuyên con bé, không cần nộp học phí đến đứng một bên nghe cũng được. Tối qua cô vừa qua nhà em tìm em, sắc mặt cha em không được tốt lắm, mấy hôm nay không thích hợp đi nữa, còn đi nữa chắc cha em cầm gậy đuổi cô ra ngoài mất, không được thì qua mấy ngày nữa cô lại qua.”
Tô Từ cong cong miệng gật đầu.
Không còn chuyện gì khác, cô liền quay lại lớp học tiếp tục buổi học sáng.
Cô vừa mới ngồi lại ghế học, Lý Thu Linh liền lại gần nhỏ tiếng hỏi cô: “Cô An tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Tô Từ cũng ép âm thanh xuống thấp nói với cô ấy: “Cô ấy bảo tớ yên tâm học hết học kỳ này, nói chỉ cần tớ một tuần lên lớp ba buổi liền có thể giới thiệu tớ lên cấp hai.”
Nghe được lời này, ánh mắt Lý Thu Linh hơi tối xuống.
Cô ấy “Ồ” một tiếng không nói gì nữa, ngồi thẳng người dậy cúi đầu đọc sách.
Tô từ đem vẻ mặt của cô ấy nhìn vào trong mắt, muốn hỏi cô ấy sao vậy, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Trong thời đại này, lên lớp không dựa vào thành tích thi cử, cho dù là cấp hai cấp ba hay là đại học, toàn bộ đều dựa vào giới thiệu.
Đối với học sinh bình thường mà nói, được giới thiệu lên cấp hai cấp ba không phải là việc gì khó.
Nhưng đối với Lý Thu Linh mà nói thì lại không dễ dàng như vậy.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, thành phần gia đình cô ấy không tốt, cô giáo An bên này sẽ không ngăn cản cô ấy, nhưng đến đại đội bên kia xét duyệt thì chưa chắc.
Bởi vì chuyện này, tâm trạng của Lý Thu Linh có chút không được tốt, ngày hôm nay so với bình thường còn yên tĩnh ít nói hơn.
Khi ra ngoài đi bãi tập luyện, Tô Từ thử mở chủ đề nói chuyện an ủi cô ấy mấy câu, nói với cô ấy: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, cậu lại chưa từng làm sai chuyện gì. Nhiều năm như vậy, nhà cậu vẫn luôn biểu hiện rất tốt, chắc chắn không có vấn đề đâu.”
Lý Thu Linh nghe xong lời này trong lòng dễ chịu hơn một chút, miễn cưỡng cười với Tô Từ, sau đó cũng không còn mặt ủ mày chau nữa, nhấc tay vòng qua cánh tay Tô Từ, cùng cô đi về hướng thao trường.
Trong lúc đi cô ấy nói với Tô Từ: “Hai ba ngày không gặp, phát hiện cậu ngày càng xinh đẹp rồi.”
Tô Từ cười một chút, nhấc đôi giày vá lên, “Vẫn là áo cũ giày rách, khắp nơi đều là chỗ vá, đẹp ở đâu chứ?”
Lý Thu Linh nghĩ một lát, “Ừm… …trở nên rộng rãi hơn rồi, chính là câu thành ngữ đó, tự nhiên không bị kiềm chế…….”
Tô Từ bị cô ấy khen cười, nắm lấy tay cô ấy, “Cậu cũng có thể, ngẩng đầu lên, tự tin một chút!”
Lý Thu Linh bị cô làm cho cười theo, nhưng đến chỗ mọi người xếp hàng liền lập tức yên tĩnh lại.
Thời gian tự ti đã quá dài, mỗi ngày làm người đều luôn cúi đầu, sao có thể nói tự tin liền tự tin lên được.
Cũng chính vì như vậy, cô ấy hôm nay nhìn Tô Từ luôn cảm thấy đặc biệt tốt đẹp và tràn đầy hy vọng.
Giống như đó chính là cô ấy vậy, cuối cùng ngẩng đầu dưới ánh mặt trời, cho dù mặc quần áo vá rách cũng có thể rất tự tin rất xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook