Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà
-
Chương 24: Con Đi Tắm Đây 3
Diệp Lão Nhị phát hiện bản thân nói không lại cô, tức giận đặt giỏ trúc xuống vào phòng bếp lấy một cây gậy sắt đi ra.
Cây gậy sắt này dùng để nhóm bếp, có thể coi là món đồ đánh người dã man nhất trong nhà, một gậy vào chân không què cũng phải khập khiễng mấy ngày.
Diệp Tô Hồng, Diệp Tô Phương và Diệp An Gia phản ứng rất nhanh, đứa nào đứa nấy sợ hãi, vội vã đứng dậy chạy ra khỏi gốc cây táo.
Diệp An Quốc, Diệp An Quốc và Tô Hoa Vinh muốn qua đó cản lại nhưng không kịp.
Diệp Lão Nhị cầm cây gậy sắt đi đến trước mặt Tô Từ, nâng tay lên quật mạnh về phía cô, nhìn dáng vẻ như muốn đánh chết người vậy.
Tô Từ không sợ hãi cũng chẳng chạy đi, dứt khoát đứng dậy giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Diệp Lão Nhị, giữ tay của ông trên không trung.
Diệp Lão Nhị nhíu mày muốn đập mạnh xuống nhưng lại phát hiện ra sức lực của nha đầu này mạnh đến mức khiến ông không thể cử động được.
Tô Hoa Vinh, Diệp An Quốc và Diệp An Quốc thấy Diệp Lão Nhị chưa đánh được thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vã lên tiếng khuyên ông mấy câu.
Nhìn thấy Diệp Lão Nhị không động đậy được, Tô Hoa Vinh chuyển sang khuyên Tô Từ: “Con bé này, con hạ mình chút đi, đừng cứng đầu với cha con nữa.”
Tô Từ nắm chặt lấy cổ tay Diệp Lão Nhị, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông rồi nói một cách vừa chậm rãi vừa cứng rắn: “Con không cứng đầu với cha, con chỉ đang bảo cho ông ấy biết rằng ông ấy làm chủ gia đình này thất bại như thế nào. Bây giờ hối lỗi tỉnh ngộ cũng chưa muộn đâu.”
Diệp Lão Nhị không hạ tay xuống được, trong lòng không nén được sự xấu hổ.
Từ trước đến nay ông vẫn luôn là người yếu đuối, sợ hãi trước kẻ mạnh, không ngờ rằng bé Tư lại có khí phách như vậy.
Tô Từ thấy tê tay nên một phát đẩy Diệp Lão Nhị ra.
Sau đó cô ngồi xuống băng ghế dài, vẻ mặt bình thản tiếp tục nói: “Lấy vợ hơn hai mươi năm, chưa có lúc nào cha đứng thẳng nhìn người đời, đúng là cũng làm khó cha thật. Không nói đến việc bản thân cha là chủ của gia đình này, hai mươi năm qua có bao giờ cha đứng lên được chưa? Cha không tự mình đứng lên được thì đừng nghĩ đến việc dựa vào anh cả và anh hai để sống qua ngày. Tiếc rằng bà nội không thương cha, chỉ coi cha như một nô lệ. Vẫn là câu nói đó, cha muốn bám víu rồi làm trâu làm ngựa cho người ta thì tự đi, đừng kéo theo vợ con mình.”
Tô Hoa Vinh nghe được câu nói đó thì rất cảm động.
Từ khi gả qua đây, bà vẫn luôn muốn sống những ngày yên ổn của riêng mình, nhưng không ngờ rằng Diệp Lão Nhị là một người không tự đứng lên bằng đôi chân của mình mà phải dựa vào gia đình bác cả để sống qua ngày, việc gì cũng phải hỏi ý kiến của mẹ và anh cả.
Dựa dẫm vào người ta nhiều năm như vậy, quả ngon trái ngọt chẳng thấy đâu, chỉ thấy người nhà phải làm trâu làm ngựa.
Tất nhiên Tô Hoa Vinh cảm thấy oán hận, bởi vì phần lớn đều là bà làm trâu làm ngựa. Nhưng một người vợ như bà có thể nói gì và làm gì chứ, những người đó là mẹ ruột anh ruột của chồng bà, nói ra chẳng tránh được những trận cãi vã đánh lộn, bà cũng chẳng đánh lại được Diệp Lão Nhị, chỉ có thể thuận theo ông mà thôi.
Lúc đó, Diệp Lão Nhị lại bị Tô Từ kích động đến mức run cả thân.
Nếu như sắc trời chưa tối hẳn, có lẽ mọi người sẽ nhìn thấy lửa giận hừng hực trong đôi mắt của ông.
Ông siết chặt cây gậy sắt trong tay, sau đó ném mạnh xuống đất.
Ném xong liền quay người rời đi, không cầm theo giỏ đựng trứng mà ra khỏi sân luôn.
Không có ai đuổi theo ông cả. Tô Hoa Vinh, Diệp An Quốc, Diệp An Quân, còn có cả Diệp Tô Hồng, Diệp Tô Phương và Diệp An Gia đều đứng một bên nhìn Tô Từ, kinh ngạc không nói lên lời.
Diệp Lão Nhị yếu thế và ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên có tiền lệ như vậy.
Là người chủ của gia đình, từ trước đến nay ông luôn là người khiến người khác phải khập khiễng ra khỏi cửa.
Nét mặt của Tô Từ vẫn bình thản, đứng dậy từ băng ghế dài, phủi đi lớp bụi bám trên vai như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nói một cách bình thường: “Con đi tắm đây.”
Cây gậy sắt này dùng để nhóm bếp, có thể coi là món đồ đánh người dã man nhất trong nhà, một gậy vào chân không què cũng phải khập khiễng mấy ngày.
Diệp Tô Hồng, Diệp Tô Phương và Diệp An Gia phản ứng rất nhanh, đứa nào đứa nấy sợ hãi, vội vã đứng dậy chạy ra khỏi gốc cây táo.
Diệp An Quốc, Diệp An Quốc và Tô Hoa Vinh muốn qua đó cản lại nhưng không kịp.
Diệp Lão Nhị cầm cây gậy sắt đi đến trước mặt Tô Từ, nâng tay lên quật mạnh về phía cô, nhìn dáng vẻ như muốn đánh chết người vậy.
Tô Từ không sợ hãi cũng chẳng chạy đi, dứt khoát đứng dậy giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Diệp Lão Nhị, giữ tay của ông trên không trung.
Diệp Lão Nhị nhíu mày muốn đập mạnh xuống nhưng lại phát hiện ra sức lực của nha đầu này mạnh đến mức khiến ông không thể cử động được.
Tô Hoa Vinh, Diệp An Quốc và Diệp An Quốc thấy Diệp Lão Nhị chưa đánh được thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vã lên tiếng khuyên ông mấy câu.
Nhìn thấy Diệp Lão Nhị không động đậy được, Tô Hoa Vinh chuyển sang khuyên Tô Từ: “Con bé này, con hạ mình chút đi, đừng cứng đầu với cha con nữa.”
Tô Từ nắm chặt lấy cổ tay Diệp Lão Nhị, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông rồi nói một cách vừa chậm rãi vừa cứng rắn: “Con không cứng đầu với cha, con chỉ đang bảo cho ông ấy biết rằng ông ấy làm chủ gia đình này thất bại như thế nào. Bây giờ hối lỗi tỉnh ngộ cũng chưa muộn đâu.”
Diệp Lão Nhị không hạ tay xuống được, trong lòng không nén được sự xấu hổ.
Từ trước đến nay ông vẫn luôn là người yếu đuối, sợ hãi trước kẻ mạnh, không ngờ rằng bé Tư lại có khí phách như vậy.
Tô Từ thấy tê tay nên một phát đẩy Diệp Lão Nhị ra.
Sau đó cô ngồi xuống băng ghế dài, vẻ mặt bình thản tiếp tục nói: “Lấy vợ hơn hai mươi năm, chưa có lúc nào cha đứng thẳng nhìn người đời, đúng là cũng làm khó cha thật. Không nói đến việc bản thân cha là chủ của gia đình này, hai mươi năm qua có bao giờ cha đứng lên được chưa? Cha không tự mình đứng lên được thì đừng nghĩ đến việc dựa vào anh cả và anh hai để sống qua ngày. Tiếc rằng bà nội không thương cha, chỉ coi cha như một nô lệ. Vẫn là câu nói đó, cha muốn bám víu rồi làm trâu làm ngựa cho người ta thì tự đi, đừng kéo theo vợ con mình.”
Tô Hoa Vinh nghe được câu nói đó thì rất cảm động.
Từ khi gả qua đây, bà vẫn luôn muốn sống những ngày yên ổn của riêng mình, nhưng không ngờ rằng Diệp Lão Nhị là một người không tự đứng lên bằng đôi chân của mình mà phải dựa vào gia đình bác cả để sống qua ngày, việc gì cũng phải hỏi ý kiến của mẹ và anh cả.
Dựa dẫm vào người ta nhiều năm như vậy, quả ngon trái ngọt chẳng thấy đâu, chỉ thấy người nhà phải làm trâu làm ngựa.
Tất nhiên Tô Hoa Vinh cảm thấy oán hận, bởi vì phần lớn đều là bà làm trâu làm ngựa. Nhưng một người vợ như bà có thể nói gì và làm gì chứ, những người đó là mẹ ruột anh ruột của chồng bà, nói ra chẳng tránh được những trận cãi vã đánh lộn, bà cũng chẳng đánh lại được Diệp Lão Nhị, chỉ có thể thuận theo ông mà thôi.
Lúc đó, Diệp Lão Nhị lại bị Tô Từ kích động đến mức run cả thân.
Nếu như sắc trời chưa tối hẳn, có lẽ mọi người sẽ nhìn thấy lửa giận hừng hực trong đôi mắt của ông.
Ông siết chặt cây gậy sắt trong tay, sau đó ném mạnh xuống đất.
Ném xong liền quay người rời đi, không cầm theo giỏ đựng trứng mà ra khỏi sân luôn.
Không có ai đuổi theo ông cả. Tô Hoa Vinh, Diệp An Quốc, Diệp An Quân, còn có cả Diệp Tô Hồng, Diệp Tô Phương và Diệp An Gia đều đứng một bên nhìn Tô Từ, kinh ngạc không nói lên lời.
Diệp Lão Nhị yếu thế và ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên có tiền lệ như vậy.
Là người chủ của gia đình, từ trước đến nay ông luôn là người khiến người khác phải khập khiễng ra khỏi cửa.
Nét mặt của Tô Từ vẫn bình thản, đứng dậy từ băng ghế dài, phủi đi lớp bụi bám trên vai như chưa có chuyện gì xảy ra rồi nói một cách bình thường: “Con đi tắm đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook