Thập Niên 70 Tiểu Phú Bà
-
Chương 20: Liều Mạng Với Bọn Họ 1
Bà cụ Diệp và cả nhà Diệp Lão Đại về đến nhà, ngồi trong nhà chính, sắc mặt người này còn khó coi hơn người kia.
Bà cụ Diệp vẫn còn dáng vẻ tức đến cắn răng, vỗ đùi thật mạnh rồi nói: “Mẹ nên xé cái miệng của con nhỏ ti tiện đó! Thằng cả, con không được cản mẹ!”
Diệp Lão Đại hít nhẹ một hơi: “Mẹ, không cản thì sao mà được? Con thấy Tô Từ không giống đang nói đùa, nó thật sự ghét chúng ta. Mẹ nhìn bộ dạng tức nước vỡ bờ kia của nó đi, nếu chuyện này ầm ĩ lên thật, làm cho vấn đề nghiêm trọng thì người thiệt thòi vẫn là chúng ta.”
Vợ của Diệp Lão Đại – Lưu Lan Hoa lên tiếng thêm vào: “Đúng là chó biết cắn người không kêu mà, bình thường thật sự không nhìn ra Tô Từ có tính tình với can đảm này. Hôm nay cứ như uống thuốc nổ vậy, ai chọc nó thì nó nổ người đó, không ngờ ngay cả mẹ cũng không coi ra gì.”
Bà cụ Diệp nghe câu này thì trong lòng ngột ngạt sắp bùng nổ: “Hai đứa đợi đó, sẽ có một ngày mẹ phải xé xác nó cho bằng được. Sống cả đời mẹ chưa từng sợ ai, kết quả mẹ có thể sợ một con ranh như nó sao?”
Diệp Lão Đại lại hít sâu một hơi: “Mẹ, chúng ta thật sự đừng làm ầm, phải kìm nén cục tức này. Thằng hai vẫn là người hiểu lý lẽ, trong lòng có mẹ cũng có người anh ruột như con, biết gia đình giúp gia đình, chúng ta đừng so đo với Tứ Nha nữa.”
Bà cụ Diệp không nuốt trôi cục tức này, hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Cái thứ chó này, để nó hống hách một lần đi. Sau này chúng ta mặc kệ bọn chúng, xem chúng có thể sống kiểu gì. Mẹ nhìn bọn chúng là thấy uất ức, từ nhỏ thằng hai đã hèn nhát, vợ lấy về cũng hèn nhát, nuôi một đám nhỏ đều là cùng một kiểu, không đứa nào có tiền đồ được. Không có thằng cả là con chống lưng, ngay cả cuộc sống hiện tại chúng cũng không sống nổi.”
Vợ của Diệp Lão Đại – Lưu Hoa Lan gật đầu: “Mẹ nói đúng, sau này chúng ta không lo gì cả, cuộc sống nhà bọn họ thì bọn họ tự sống. Cả nhà đều là kẻ vô dụng, cả một gia đình ai có thể coi trọng bọn họ, ai muốn ức hiếp thì ức hiếp. Trước đây có chúng ta chống lưng cho bọn họ thì cũng dễ sống tí, sau này đợi mà xem đi, khó khăn ở phía cuối đấy.”
Cuối cùng trong lòng bà cụ Diệp cũng dễ chịu chút, khẽ gật đầu mấy cái, giọng vang vang: “Nói đúng, chúng ta cưỡi lừa xem hát, cứ chờ xem! Cái thứ ngỗ ngược bất hiếu chắc chắn sẽ phải gặp báo ứng! Không có chúng ta chống lưng, bọn chúng sống không yên đâu!”
Diệp An Huệ ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện, vẫn luôn không lên tiếng.
Cô là một đứa con nít, không có bao nhiêu ý kiến, chỉ biết bà nội thương cô, cha mẹ cũng thương cô, cuộc sống trong nhà trôi qua yên ổn, cái khác thì không lo nhiều, tạm thời xem náo nhiệt mà thôi.
Đương nhiên phần lớn cô đều có thể nghe hiểu lời cha mẹ và bà nội cô nói.
Trong cái thôn nhỏ như thôn Hướng Dương này, rất nhiều gia đình đều sống mấy đời ở đây, đương nhiên cũng đã hình thành nên hộ tộc.
Thôn Hướng Dương tổng cộng có bốn họ lớn —— Triệu, Lý, Châu, Ngô, một họ chính là một hộ tộc.
Trong hộ tộc gia đình mà có nhiều đàn ông trai tráng, cho dù con nít ra ngoài cũng có khí phách.
Giống như nhà họ Diệp bọn họ, nhà họ Kim ở đầu phía tây thôn, còn có mấy nhà khác trong thôn này, đều là hộ lẻ tẻ hỗn tạp. Cả gia đình bọn họ cộng lại cũng không có mấy người, nhất là đàn ông trai tráng lại ít, gây chuyện thì chỉ có chịu thiệt, cho nên bình thường đều cẩn thận làm người.
Chú hai – Diệp Lão Nhị của cô sinh ra đã nhu nhược, vẫn luôn là kẻ bị người khác ức hiếp.
Cả nhà mười người, không có một ai có thể mạnh mẽ nói chuyện ở ngoài, ngay cả ban đầu anh cả Diệp An Quốc được chọn trúng đi lính, bị con trai của nhà phó bí thư đại đội – Ngô Hữu Kim thay thế, đến cái rắm cũng không dám thả.
Anh cả không thể đi lính, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì về làm việc.
Bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, bây giờ cũng đã hơn 24 tuổi vẫn chưa lấy được vợ.
Ở thôn Hướng Dương, nhà họ Diệp bọn họ thuộc hộ nhà nghèo, sau khi chia nhà chỉ có hai hộ gia đình là nhà cô và nhà chú hai của cô.
Cha cô – Diệp Lão Đại có kỹ thuật, làm thợ mộc trong đội sản xuất, anh trai của cô – Diệp An Minh thì làm kế toán của xã mua bán ở công xã, điều kiện trong nhà tốt hơn chút, cho nên không bị người trong thôn xem thường mấy.
Cũng vì thế, ở trước mặt nhà cô thì cả nhà chú hai cô đã thấp một bậc, phải lấy lòng nhà cô.
Mà cả nhà chú hai của cô luôn bị người ta ức hiếp, nhất là bị nhà họ Ngô ở phía đông nhà ông bắt nạt, nói cho cùng cũng đều là vì địa vị thấp hèn nhà nghèo dễ bắt nạt, cho nên người ta không coi bạn là người.
Cái khác thì cô không biết, tóm lại thím của cô – Tô Hoa Vinh bị mẹ của Ngô Xảo Diễm mắng cũng bấm bụng chịu.
Ở trong trường, Ngô Xảo Diễm nghĩ mọi cách bắt nạt Diệp Tô Từ, ngoài trốn trong nhà vệ sinh khóc thì Diệp Tô Từ cũng không làm gì khác.
Đã bị ức hiếp thế mà cũng không dám cãi hay đánh trả.
Chỉ sợ chọc tới người ta, người ta gọi một tiếng là có cả gia đình, đụng vào giới hạn của nhà bạn, phá đi chén cơm của nhà bạn, đó cũng là uổng công phá bỏ.
Nói thật thì hôm nay đột nhiên Diệp Tô Từ thay đổi dáng vẻ, cô cũng rất ngạc nhiên.
Mặc dù nhắm vào nhà cô và bà nội cô, nhưng cô lại thầm hô trong lòng —— Tứ Nha là anh hùng!
Bà cụ Diệp vẫn còn dáng vẻ tức đến cắn răng, vỗ đùi thật mạnh rồi nói: “Mẹ nên xé cái miệng của con nhỏ ti tiện đó! Thằng cả, con không được cản mẹ!”
Diệp Lão Đại hít nhẹ một hơi: “Mẹ, không cản thì sao mà được? Con thấy Tô Từ không giống đang nói đùa, nó thật sự ghét chúng ta. Mẹ nhìn bộ dạng tức nước vỡ bờ kia của nó đi, nếu chuyện này ầm ĩ lên thật, làm cho vấn đề nghiêm trọng thì người thiệt thòi vẫn là chúng ta.”
Vợ của Diệp Lão Đại – Lưu Lan Hoa lên tiếng thêm vào: “Đúng là chó biết cắn người không kêu mà, bình thường thật sự không nhìn ra Tô Từ có tính tình với can đảm này. Hôm nay cứ như uống thuốc nổ vậy, ai chọc nó thì nó nổ người đó, không ngờ ngay cả mẹ cũng không coi ra gì.”
Bà cụ Diệp nghe câu này thì trong lòng ngột ngạt sắp bùng nổ: “Hai đứa đợi đó, sẽ có một ngày mẹ phải xé xác nó cho bằng được. Sống cả đời mẹ chưa từng sợ ai, kết quả mẹ có thể sợ một con ranh như nó sao?”
Diệp Lão Đại lại hít sâu một hơi: “Mẹ, chúng ta thật sự đừng làm ầm, phải kìm nén cục tức này. Thằng hai vẫn là người hiểu lý lẽ, trong lòng có mẹ cũng có người anh ruột như con, biết gia đình giúp gia đình, chúng ta đừng so đo với Tứ Nha nữa.”
Bà cụ Diệp không nuốt trôi cục tức này, hồi lâu mới bình tĩnh nói: “Cái thứ chó này, để nó hống hách một lần đi. Sau này chúng ta mặc kệ bọn chúng, xem chúng có thể sống kiểu gì. Mẹ nhìn bọn chúng là thấy uất ức, từ nhỏ thằng hai đã hèn nhát, vợ lấy về cũng hèn nhát, nuôi một đám nhỏ đều là cùng một kiểu, không đứa nào có tiền đồ được. Không có thằng cả là con chống lưng, ngay cả cuộc sống hiện tại chúng cũng không sống nổi.”
Vợ của Diệp Lão Đại – Lưu Hoa Lan gật đầu: “Mẹ nói đúng, sau này chúng ta không lo gì cả, cuộc sống nhà bọn họ thì bọn họ tự sống. Cả nhà đều là kẻ vô dụng, cả một gia đình ai có thể coi trọng bọn họ, ai muốn ức hiếp thì ức hiếp. Trước đây có chúng ta chống lưng cho bọn họ thì cũng dễ sống tí, sau này đợi mà xem đi, khó khăn ở phía cuối đấy.”
Cuối cùng trong lòng bà cụ Diệp cũng dễ chịu chút, khẽ gật đầu mấy cái, giọng vang vang: “Nói đúng, chúng ta cưỡi lừa xem hát, cứ chờ xem! Cái thứ ngỗ ngược bất hiếu chắc chắn sẽ phải gặp báo ứng! Không có chúng ta chống lưng, bọn chúng sống không yên đâu!”
Diệp An Huệ ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện, vẫn luôn không lên tiếng.
Cô là một đứa con nít, không có bao nhiêu ý kiến, chỉ biết bà nội thương cô, cha mẹ cũng thương cô, cuộc sống trong nhà trôi qua yên ổn, cái khác thì không lo nhiều, tạm thời xem náo nhiệt mà thôi.
Đương nhiên phần lớn cô đều có thể nghe hiểu lời cha mẹ và bà nội cô nói.
Trong cái thôn nhỏ như thôn Hướng Dương này, rất nhiều gia đình đều sống mấy đời ở đây, đương nhiên cũng đã hình thành nên hộ tộc.
Thôn Hướng Dương tổng cộng có bốn họ lớn —— Triệu, Lý, Châu, Ngô, một họ chính là một hộ tộc.
Trong hộ tộc gia đình mà có nhiều đàn ông trai tráng, cho dù con nít ra ngoài cũng có khí phách.
Giống như nhà họ Diệp bọn họ, nhà họ Kim ở đầu phía tây thôn, còn có mấy nhà khác trong thôn này, đều là hộ lẻ tẻ hỗn tạp. Cả gia đình bọn họ cộng lại cũng không có mấy người, nhất là đàn ông trai tráng lại ít, gây chuyện thì chỉ có chịu thiệt, cho nên bình thường đều cẩn thận làm người.
Chú hai – Diệp Lão Nhị của cô sinh ra đã nhu nhược, vẫn luôn là kẻ bị người khác ức hiếp.
Cả nhà mười người, không có một ai có thể mạnh mẽ nói chuyện ở ngoài, ngay cả ban đầu anh cả Diệp An Quốc được chọn trúng đi lính, bị con trai của nhà phó bí thư đại đội – Ngô Hữu Kim thay thế, đến cái rắm cũng không dám thả.
Anh cả không thể đi lính, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì về làm việc.
Bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, bây giờ cũng đã hơn 24 tuổi vẫn chưa lấy được vợ.
Ở thôn Hướng Dương, nhà họ Diệp bọn họ thuộc hộ nhà nghèo, sau khi chia nhà chỉ có hai hộ gia đình là nhà cô và nhà chú hai của cô.
Cha cô – Diệp Lão Đại có kỹ thuật, làm thợ mộc trong đội sản xuất, anh trai của cô – Diệp An Minh thì làm kế toán của xã mua bán ở công xã, điều kiện trong nhà tốt hơn chút, cho nên không bị người trong thôn xem thường mấy.
Cũng vì thế, ở trước mặt nhà cô thì cả nhà chú hai cô đã thấp một bậc, phải lấy lòng nhà cô.
Mà cả nhà chú hai của cô luôn bị người ta ức hiếp, nhất là bị nhà họ Ngô ở phía đông nhà ông bắt nạt, nói cho cùng cũng đều là vì địa vị thấp hèn nhà nghèo dễ bắt nạt, cho nên người ta không coi bạn là người.
Cái khác thì cô không biết, tóm lại thím của cô – Tô Hoa Vinh bị mẹ của Ngô Xảo Diễm mắng cũng bấm bụng chịu.
Ở trong trường, Ngô Xảo Diễm nghĩ mọi cách bắt nạt Diệp Tô Từ, ngoài trốn trong nhà vệ sinh khóc thì Diệp Tô Từ cũng không làm gì khác.
Đã bị ức hiếp thế mà cũng không dám cãi hay đánh trả.
Chỉ sợ chọc tới người ta, người ta gọi một tiếng là có cả gia đình, đụng vào giới hạn của nhà bạn, phá đi chén cơm của nhà bạn, đó cũng là uổng công phá bỏ.
Nói thật thì hôm nay đột nhiên Diệp Tô Từ thay đổi dáng vẻ, cô cũng rất ngạc nhiên.
Mặc dù nhắm vào nhà cô và bà nội cô, nhưng cô lại thầm hô trong lòng —— Tứ Nha là anh hùng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook