Trên giường, tủ quần áo, bàn học, quần áo, giày dép, Vương Tiểu Thanh tìm kiếm một lúc lâu, cũng không tìm thấy.


Suy nghĩ một chút, có khi nào dấu dưới gầm giường không?, Vương Tiểu Thanh nằm sấp xuống gầm giường, tìm một lúc cũng chỉ có mấy đôi giày và một bình gốm.


Vương Tiểu Thanh cảm thấy cái bình gốm này rất khả nghi, cầm lên nhìn xem thấy bên trong trống không, vừa định đặt lại chỗ cũ, lại phát hiện sàn nhà hình như không đúng sàn nhà không khớp.


Vương Tiểu Thanh đi xuống phòng bếp tìm một cái kéo, cạy sàn gỗ lên, quả nhiên có một hộp sắt.


Hộp sắt không có khóa, Vương Tiểu Thanh trực tiếp mở ra, bên trong có ba cuốn sổ tiết kiệm, cuốn thứ nhất là tiền tiết kiệm nhiều năm qua của Vương Đại Nghĩa, cũng chỉ có hơn tám trăm.


Cuốn sổ thứ hai là sổ tiết kiệm mới, bên trên đánh dấu là tiền bồi thường, ước chừng ba nghìn, cuốn sổ tiết kiệm cuối cùng là tiền tích góp mấy năm qua của mẹ kế, có hơn ba trăm.


Vương Tiểu Thanh không thèm lấy, để lại cuốn sổ của bà ta, vừa định đặt lại, lại phát hiện còn có một tờ giấy.



Mở tờ giấy ra mới phát hiện, thì ra đây là giấy chứng nhận công việc, trên giấy còn có con dấu của nhà máy, đại khái viết đây là giấy chứng nhận bồi thường công việc của cha cô Vương Đại Nghĩa, dựa vào tờ giấy này là có thể đến nhận việc.


Vương Tiểu Thanh cảm thán thiếu chút nữa là cô đã bỏ lỡ rồi, phần công việc này đại khái có thể bán được mấy trăm tệ, Vương Tiểu Thanh đối với việc trao đổi vật chất ở thời đại này cũng không hiểu rõ lắm, đợi lát nữa cô sẽ đi ra ngoài nghe ngóng.


Vương Tiểu Thanh đem hộp đặt về chỗ cũ, gạo trắng, bột mì cùng đồ ăn vặt toàn bộ ném vào trong không gian, suy nghĩ một chút, hẳn là nên đi tìm hộ khẩu.


Thời gian cấp bách, lúc tìm được hộ khẩu, đồ đạc trong nhà đã bị lục tung loạn xị lên như bị trộm ghé qua, thu hoạch ngoài ý muốn là trong hộ khẩu kẹp rất nhiều phiếu lương thực và một ít phiếu vải.


Vương Tiểu Thanh không kịp sắp xếp đồ đạc về lại vị trí cũ, cuối cùng mở tủ quần áo ném toàn bộ quần áo giày dép của mình vào trong không gian.


Từ khi mẹ kế tới đây, nguyên chủ cũng chưa từng mua thêm bộ quần áo nào cả.

Quần áo tuy có chút ngắn nhưng vẫn sạch sẽ và ngăn nắp.



Vương Tiểu Thanh rón ra rón rén mở cửa phòng ra, quan sát một chút, lúc này tất cả mọi người đều ở nhà nghỉ trưa, không có ai ở bên ngoài.


Vương Tiểu Thanh lén lút đi xuống lầu, mãi tới khi đi ra khỏi đại viện rồi thì cô mới có thể buông lỏng cảnh giác, lại hồi tưởng một chút, tận lực tránh con đường mà mẹ kế cùng chị kế có thể trở về.


Đầu tiên cô đi đến văn phòng thanh niên trí thức, kiểm tra thời gian cô lên xe lửa.


"Chào đồng chí, làm phiền đồng chí kiểm tra một chút Vương Tiểu Thanh khi nào sẽ lên xe lửa và sẽ đi đâu vậy" Vương Tiểu Thanh thân thiện hỏi chị giá ở cửa sổ văn phòng.


"Chờ một chút, tôi xem xem" thoạt nhìn chị gái này tâm tình cũng không tệ lắm, bắt đầu lật xem bảng biểu.


"Sắp xếp bảy ngày sau, địa điểm xuống nông thôn là đại đội sản xuất huyện Hành tỉnh Hồ Nam" Chị gái trả lời.


"Chuyện là như này, tháng trước cha tôi không may qua đời, mẹ kế đối với tôi không tốt lắm, không cho tôi ăn cơm, cho nên tôi muốn xuống nông thôn sớm một chút, đồng chí xem giúp tôi hai ngày tới có thể xuống nông thôn không" dáng vẻ Vương Tiểu Thanh gầy yếu, nhìn qua là thấy xót thương.


"Là như vậy sao, vậy cô cũng không dễ dàng gì, để tôi xem xem" Chị gái cũng rất dễ nói chuyện, cuối cùng cho Vương Tiểu Thanh đổi đến buổi sáng ngày kia sẽ lên xe lửa.

Địa điểm không thay đổi, hiện tại xuống nông thôn, hộ tịch cũng sẽ đổi thành nông thôn, cho nên hiện tại một mình Vương Tiểu Thanh một hộ khẩu.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương