"Lai Đệ, người thanh niên họ Hạ này làm sao so được với Triệu Thanh Tùng, cháu có nhớ cậu con trai thứ ba nhà họ Triệu không, anh ta sẽ sớm được thăng chức trung đoàn trưởng, mà Trung đoàn trưởng ngang hàng với huyện lệnh đấy. Cháu gả cho anh ta thì chính là đi hưởng phúc. Từ nay về sau, trong thôn không có ai dám coi thường Tần gia chúng ta nữa. "

"Anh ta là kết hôn lần hai."

"Cưới lần hai thì đã sao. Người vợ đầu tiên của anh ta là người thành phố. Tính cách hai người không hợp nhau nên đã đến lúc phải ly hôn. Đàn ông thích cái mới, ghét cái cũ, Mà nhìn thằng ba nhà họ Triệu lớn lên cũng tốt, nên không cần phải lo gì hết."

"Anh ta có hai đứa con rồi."

"Mấy đứa bé còn nhỏ, đứa lớn mới năm tuổi, đứa nhỏ thì hai tuổi. Chỉ cần đối xử tốt với chúng, còn không phải ân sinh thành không bằng ân nuôi dưỡng sao?"

Tần Lai Đệ trong lòng cười lạnh, làm mẹ kế sao có thể dễ dàng như vậy? Đặc biệt là, tính tình của cô khá nóng nảy, mà con trai riêng và con gái riêng đều có ý đồ xấu, cô đã phải chịu khổ không ít, chưa kể khi trưởng thành còn trở mặt quay lưng lại với cô, đơn giản chính là lột một lớp da của cô!

"Này, cái con chết dầm này, tại sao lại trái ý bà, bà đã sống lâu từng này tuổi rồi có khổ cực nào mà bà không trải qua, người ta muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, muốn địa vị có địa vị, con còn muốn đòi đòi xe đạp sao?"

Tần Lai Đệ cau mày, trong bụng có ngàn vạn lời nói, nhưng lúc này không phải là lúc nói, cô trợn mắt nói: "Con thế mà nghe được, anh ta rất hiếu thuận, mỗi tháng được bốn mươi tám tệ, mà hàng tháng lại gửi về nhà những bốn mươi tệ đấy."

Tưởng chừng như là một lời nói đùa trong lúc ô tình của cô gái trẻ, nhưng Tần Quế Hoa vốn thông thạo việc thế sự lại lập tức thay đổi sắc mặt - "Con nghe ai nói?"

Kiếp trước, Tần Lai Đệ chỉ sau khi kết hôn mới phát hiện ra Triệu Thanh Tùng lại "hiếu thảo" như vậy. "Lần trước ở bên sông giặt quần áo, dì Triệu chính mình nói ra, còn rất đắc ý nữa, nói nhà gạch ngói lớn năm gian đều là do con thứ ba gửi tiền về."

Tần Quế Hoa giật giật bờ môi, gả cho người đàn ông ăn mặc không cần phải lo, nhưng nếu người đàn ông đó quá hiếu thảo, thì người chịu thiệt chính là phụ nữ!

"Nha đầu ngốc, với điều kiện của chúng ta, nếu có thể tìm được người như Triệu Thanh Tùng, thì đã là do mộ tổ tiên bốc khói xanh phù hộ rồi, đáng tiếc a, vì sao cây mía lại không thể ngọt hai đầu?"

Kỳ thực trong lòng bà còn đang nghĩ, nếu có thể sưởi ấm trái tim Triệu Tam thì cháu gái bà cũng có thể nắm được tiền lương của anh ta trong tay.

Tần Lai Đệ cười khổ, có lẽ trên đời này nguyện ý làm mẹ kế thì có lẽ cô gái nào cũng có tâm lý như thế, nhưng có một số người cả đời không thể sưởi ấm được, Triệu Thanh Tùng thiếu không phải tình yêu, không phải vợ, mà là một người bà nội trợ, một bảo mẫu miễn phí.

"Bà ơi, con không muốn làm bảo mẫu, sau này con muốn làm bác sĩ, con muốn mua cho bà một căn nhà lớn, một chiếc xe hơi, chu cấp cho bà khi về già."


Tần Quế Hoa nghe vậy rất thích, cười đến không thấy răng, bà sống nhiều năm như vậy, ngay cả chồng hay con trai bà cũng không nói với bà điều này, chỉ có đứa cháu thứ ba, đứa cháu thứ ba nhỏ bé đã lớn lên trong vòng tay bà.

Tần Lai Đệ lại đổ thêm dầu vào lửa: "Bà ơi, bà còn nhớ bà Chu, bà cô bên nhà chồng của chị cả không?"

"Liên quan gì đến bà ấy?" Nhà chồng của cháu gái lớn Tần Ái Lan, sống trong một ngôi nhà ở nhà máy thép huyện, bà đã đến đó vài lần và đã tận mắt chứng kiến ​​​​bà cô già đó cô đơn đáng thương đến mức nào.

"Con nghe những người hàng xóm ở đó kể là, ngày xưa bà cụ cũng là một cô gái tốt, đáng tiếc bà ấy lại phải lấy một người đàn ông hơn mình mười tuổi. Cũng là người đàn ông ly hôn rồi lấy bà là vợ thứ hai, bà ấy đối với con riêng của chồng dù có tốt đến mấy, con riêng cũng không thân với bà ấy, mà con riêng thì chỉ thân với mẹ ruột thôi, còn người đàn ông thì luôn cảm thấy có lỗi với đứa trẻ, ông ta sợ mẹ kế sẽ không tốt với con ông ta khi có con ruột của mình, cho nên ông ta đã lén đi phẫu thuật triệt sản, mà bà có biết phẫu thuật triệt sản là gì không?"

Nụ cười trên mặt Tần Quế Hoa lập tức biến mất.

Đàn ông nếu đã có con thì xác thực là không yêu cầu cao về khả năng sinh sản, nhất là lương thì chỉ có bằng đấy, công việc thì chỉ có một, càng có nhiều con trai thì cạnh tranh càng gay gắt, không giống như gia đình ở nông thôn, người ta thích sinh nhiều con trai để còn có người lao động kiếm công điểm.

"Bà cũng Không biết là phẫu thuật gì phải không, dù sao ông lão đó cũng rất tinh ranh, sau này ông ta còn lén tiết kiệm tiền để mua nhà cho con trai, một chiếc xe đạp rồi cưới một người vợ cho con. Mỗi lần bà cụ sinh bệnh, ông ta đều nói ông ta không có tiền, mấy lần bà ấy gần như lâm vào chỗ chết."

Tần Quế Hoa: mặt biến sắc không biểu tình, nhưng nắm đấm lại nắm chặt cứng ngắc.

"Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là sau khi ông lão lâm bệnh, bà Chu còn phải tay bưng phân, tay bưng nước tiểu hầu hạ ông ta. Đến khi Ông già vừa chết, con trai riêng và con gái riêng của ông ta đã đuổi bà ấy ra khỏi nhà, bà ấy chỉ có thể dựa vào bức tường bên cạnh của khu nhà gia đình dựng một túp lều, mỗi ngày đến bãi rác tìm kiếm thức ăn, Bà Lần trước không gặp sao?"

Tần Quế Hoa không thể nhịn được nữa tức giận: phi một tiếng.

"Lão già đó thật xấu xa, đúng là đồ khốn kiếp!"

Tần Lai Đệ nghiến răng nghiến lợi, đây đều là những chuyện cô đã tự mình trải qua ở kiếp trước.

Nếu không phải sau khi hỏa táng Triệu Thanh Tùng, cần phải thu thập đồ đạc thì cô đã không phát hiện ra tờ giấy phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, nên cô vẫn đang thắc mắc tại sao người khác dễ dàng mang thai như vậy, mà cả đời cô lại không thể mang thai. Nếu không phải sau khi bị đuổi ra ngoài, cô cần một lời giải thích, thì cô sẽ không biết rằng căn nhà ở Bắc Kinh nơi cô sống mấy chục năm đã được Triệu Thanh Tùng âm thầm chuyển giao cho con trai riêng của anh ta ngay từ đầu.

Nếu Triệu Thanh Tùng muốn làm người cha tốt của mình, thì hãy để ba người họ, người cha và con trai con gái khóa kín lại cùng với nhau, đừng ra ngoài mà gieo tai họa cho người khác.

Tần Quế Hoa lúc này đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ của mình đối với Triệu Thanh Tùng, "Nhưng ta nghe nói quân đội cũng sắp xếp công việc, đáng tiếc cơ hội việc làm đó phải có cơ hội, nếu cháu học giỏi hoặc thành thạo một tay nghề nào đó thì tốt hơn."


"Con có thành thạo một nghề, bà a."

Tần Quế Hoa trừng mắt nhìn cô: "Nghiêm chỉnh đi, đừng ngắt lời bà."

"Cháu cũng nghiêm chỉnh với bà, sau này cháu có thể trở thành bác sĩ."

Vào Năm 1966, có một bác sĩ già họ Hà đến làng, nghe nói ông là bác sĩ của một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, cô bởi vì nghịch ngợm nên luôn đi theo ông già đi khắp nơi. Cô đã lén lút giúp đỡ tiếp mấy bữa đồ ăn nước uống cho ông, nên ông lão dạy cô kỹ thuật chữa bệnh trong mấy năm.

Sau đó, cô theo quân đến thị trấn Lãnh Hà, sau khi con riêng và con gái riêng vào tiểu học, cô không có việc gì làm, nhưng lại được Cục Hậu cần chọn tham gia khóa huấn luyện cho nhân viên y tế cơ sở. Mới học nửa năm, với nền tảng trước đó, nhờ chính sách tốt nên cô được phân công làm bác sĩ ở trung tâm y tế nhà máy, cô cũng làm ở đó được vài năm.

Rõ ràng các lớp đào tạo là như nhau, nhưng cô học tập chăm chỉ và học ngày càng tốt hơn các sinh viên khác cùng thời, cô có nhiều bệnh nhân hơn các bác sĩ cũ khác chỉ trong sáu tháng sau khi bắt đầu công việc. Vừa là truyền miệng, vừa là kỹ thuật khám bệnh của cô tốt, nên phòng khám sức khỏe đã trở thành địa chỉ nổi tiếng, thậm chí còn có bệnh nhân từ thành thị đặc biệt đến khám.

Những năm tháng đó, có lẽ là những năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Cô có công việc ổn định, lương khá, thành tích tốt, được thăng cấp hai cấp liên tiếp, sắp trở thành giám đốc toàn bộ trung tâm y tế.

Thật không may, vì bận công việc nên bỏ bê việc quản giáo con riêng, tên con riêng Triệu Hải Dương đã đánh nhau, Triệu Hải Yến ngày nào cũng khóc khi bị những đứa trẻ cùng tuổi khác bắt nạt, hai ba ngày cô giáo lại gặp phụ huynh, làm cô cũng phiền muộn không thôi.

Mà Triệu Thanh Tùng thì thường xuyên vắng nhà, nên không cho cô đi làm, anh ta hứa sẽ đưa cho cô hai phần ba số tiền lương của anh ta, anh ta sẽ giải quyết mọi khó khăn trong cuộc sống, cô chỉ cần giúp anh ta chăm sóc hai đứa con của anh ta là được.

Mà Anh ta thực sự đã làm được điều đó, đứa trẻ cũng vực dậy từ bên bờ vực thẳm một cách kỳ diệu, trở thành học sinh đứng đầu lớp, nhưng ai sẽ quan tâm đến những gì cô đã mất?

Nghĩ đến đây, Tần Lai Đệ nắm chặt nắm đấm, ai muốn làm mẹ kế thì đi mà làm, cô quyết tâm làm bác sĩ!

Nhìn thấy cô đã quyết định như vậy, Tần Quế Hoa cũng nghĩ tới lòng tốt của Hạ Liên Sinh, tuy đi đứng có chút tàn tật, nhưng ít nhất anh cũng là một cái bát cơm sắt, còn ở thành phố lớn, tương lai cháu gái của bà cũng sẽ như vậy. Có thể ăn được thực phẩm cung ứng, lúc này bà mới bất đắc dĩ lấy tiền và giấy từ trong túi ngực ra.


"Bà sợ đêm dài lắm mộng, nên vừa rồi đã lấy của nó."

Tần Lai Đệ mở ra thì thấy đó là thư giới thiệu và sổ hộ khẩu của Hạ Liên Sinh, càng trùng hợp hơn là lý do của lá thư giới thiệu thực chất là để ra mắt đối tượng kết hôn, Cô chợt nhớ ra một chuyện. Đời trước Lão Hạ Đầu thực sự đã đến thăm tỉnh Thạch Lan một lần, bởi vì một lô thiết bị quan trọng đã bị đánh cắp từ nhà máy của họ, vì là một kỹ thuật viên đích thân xử lý nó, anh cần phải chịu trách nhiệm thu hồi lại, để che giấu hành tung với những người khác, anh thậm chí còn viết một lá thư giới thiệu.

Chẳng qua lúc đó cũng không tiện nói, anh đang ở cái độ tuổi thanh niên, phải ngàn dặm xa xôi đi vào một tỉnh khác, thì bình thường muốn tìm một cái cớ khác thật khó.

"Bà, bà nhanh đi đến đại đội giúp con lấy một thư giới thiệu, bọn con sẽ đợi ở cổng làng."

Tần Quế Hoa bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, lúc này bà vẫn chưa lấy lại tinh thần, nên cô nói gì bà liền làm theo.

Mà ở bên này cũng có người không bình tĩnh được, chính là Hạ Liên Sinh.

Anh nhìn cô gái má hồng trước mặt, thấy hai bím tóc đen bóng loáng buông trên vai, đôi mắt đen láy không chớp mắt nhìn anh: "Cô là..."

"Chính là vợ của cậu đấy." Người Triệu gia nói đùa.

Đôi lông mày tuấn tú của Hạ Liên Sinh hơi nhíu lại, trong lòng không rõ vui hay buồn nói: "Em gái... nữ đồng chí, cô lại đây một chút."

Sau khi gọi cô sang một bên, và đảm bảo người khác không nghe thấy, anh nghiêm túc nói: "Đây là hiểu lầm, cứu cô chỉ là tiện tay mà thôi, tôi không thể lợi dụng người khác. "

Tần Lai Đệ trong lòng buồn cười, đúng là đồ ngốc, kiếp trước anh cũng nói là không lợi dụng người khác lúc gặp nguy hiểm, nhưng lão nương lúc đó là do bà nội làm chủ, anh còn ở đấy mà che giấu, mà giấu diếm đến mức hủy hoại hạnh phúc cả đời, đúng là đáng đời!

"Thật ra em mới là người lợi dụng anh khi gặp nguy hiểm."

Khuôn mặt đẹp trai của Hạ Liên Sinh khiến người ta phải giật mình, anh ấy cao, da trắng, tóc đen, đường nét trên khuôn mặt vừa phải và sâu sắc, anh là một chàng trai có nét đẹp phương Đông điển hình. Nhưng ở thời đại mà thẩm mỹ khuôn mặt nhân vật Trung Quốc được theo đuổi này, thì nhìn anh quả thật có chút giống một tên tiểu bạch kiểm.

Nhưng dáng người nha, hắc hắc.

"Chính thức giới thiệu một chút, em tên Tần Lai Đệ, anh tên là Hạ Liên Sinh đúng không?"

"Ừm." Anh nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra trước mặt, anh làm sao cũng không dám nắm, kỳ thật anh đã nhìn thấy qua bàn tay trắng nõn của cô.

Khi cứu người từ dưới nước, quần áo của cô ướt đẫm nước nổi lên, mà hiện là mùa hè nên quần áo mặc có chút mỏng, anh đã vô tình nhìn thấy nên trong lòng có hơi hổ thẹn, nên khi Tần Quế Hoa ép anh phải đưa giấy giới thiệu và sổ hộ khẩu, anh vẫn đưa cho.


Anh tuy không phải là người trọng phong kiến, ​​nhưng cũng có sự đồng cảm, vừa rồi nhà họ Triệu đã nói qua lại hoàn cảnh của nữ đồng chí này trong làng. Đều nói cô là gái già không lấy được chồng, đã gặp qua xem mắt rất nhiều đối tượng nhưng vẫn không thành. Người trong làng thường nói chuyện khó nghe. Nếu người ta biết anh là người khác giới đã nhìn thấy qua bộ phận nhạy cảm của cô, thì sau này cô càng khó kết hôn hơn, nhưng Anh không ngại, anh có thể hiểu được.

"Có thể cô không biết tình huống thực tế của tôi..."

"Em biết, anh đến từ Bắc Kinh, anh 23 tuổi, là quân nhân xuất ngũ, bố mẹ anh ở vùng hoang dã phía bắc, mà bản thân anh làm việc ở Hải Thành đúng không?"

Cô vốn xinh đẹp tự nhiên, ăn nói gọn gàng, lời nói giòn tan, ngay cả Hạ Liên Sinh cũng có chút ngây người.

Nhưng Chỉ mất có hai giây thôi. "Chân trái của tôi bị tàn tật, cô... có để ý không?"

"Em không để ý." Anh bị thương bởi vì để cứu đồng đội, đây là huân chương vì đã bảo vệ tổ quốc.

Hơn nữa, chỉ cần có cô ở đây, cô nhất định sẽ tìm cách chữa lành chân cho anh.

"Anh không thích trẻ con, mà hầu hết các nữ đồng chí sẽ không chấp nhận điều đó..."

"Em chấp nhận." Bây giờ thì anh nói anh không thích trẻ con, vậy tại sao kiếp trước anh cứ nhìn thấy một đứa trẻ là không đứng dậy đi nổi, cứ chờ đấy lão nương sẽ bổ cái đầu anh ra.

"Em có thể chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không?"

Lai Đệ nheo mắt lại, giống như một con hồ ly xinh đẹp xảo quyệt, "Có thể."

Nhìn thấy sự trong sáng và quyết tâm trong mắt cô, Hạ Liên Sinh xưa nay cũng không phải là người dây dưa dài dòng, "Vậy em có để ý nếu chúng ta kết hôn càng sớm càng tốt không?"

Trang bị bị đánh cắp đã có manh mối, một số đồng đội khác vẫn đang chờ ở tỉnh, anh không thể trì hoãn, chậm nhất là sẽ rời đi vào ngày mai, anh suy đoán là các phần tử xấu đã vận chuyển thiết bị đến tỉnh Thạch Lan, chính là muốn thoát ra từ phía bắc hoặc Tây Bắc Biên giới quốc gia, một khi ra nước ngoài sẽ không có cách nào xoay chuyển.

Lô thiết bị này được gửi đến Nhà máy số 2 Hải Thành để làm mẫu triển lãm, nhưng lại bị đánh cắp trong nhà máy, Nếu không tìm lại được thì toàn bộ nhà máy sẽ phải chịu thiệt hại, điều khiến anh không thể chịu đựng hơn nữa chính là, đây đều là thành quả lao động của mội người, chính là đánh đổi cả mạng sống, nên anh nhất định phải cầm được về.

"Em không ngại."

"Được."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương