Đột nhiên Lâm Tiểu Nguyệt nhớ tới, quyển sách《Người vợ nông dân giàu có năm 70 》.

Cô nhanh chóng chạy tới mở tủ quần áo ra, quyền sách《Người vợ nông dân giàu có năm 70 》nhảy ra từ phía dưới tủ quần áo.

“Thứ này, sao có thể lấy ra được?” Lâm Tiểu Nguyệt thắc mắc.

Cô chỉ nằm mơ, mơ thấy cô đang đọc quyển sách này ở trong thư phòng, sau khi tỉnh lại, thế mà lại đang ôm quyển sách ở trong tay.

Quá kỳ lạ.

Hơn nữa, quyển sách này không nên xuất hiện ở niên đại này, Lâm Tiểu Nguyệt định cất nó về chỗ cũ.

Lâm Tiểu Nguyệt ôm quyển sách, quay về giường nằm xuống.

Rất nhanh, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thời khắc lúc ngủ say, cảnh trong mơ giống y hệt như đêm qua lại xuất hiện lần thứ hai.

Lâm Tiểu Nguyệt phát hiện cô đang ở trong thư phòng, trong tay đang ôm quyển sách《Người vợ nông dân giàu có năm 70 》.

Khi Lâm Tiểu Nguyệt cất quyển sách này vào kệ, thì cô mới phát hiện, trên kệ sách lại có quyển này!

Cô đặt quyển sách vào đúng kệ sách, lại đi đến chỗ cái bàn, mở laptop ra, phát hiện máy tính thế mà lại có thể kết nối với internet, hơn nữa những thông tin đang hiển thị toàn là những thông tin mà cô đã tìm kiếm khi chạy nước rút cho kỳ thi.

Nhưng mà, thời gian trên notebook thì lại không chuyển động.

Lâm Tiểu Nguyệt suy đoán, hình ảnh thời gian trong thư phòng có khả năng đã dừng ngay tại lúc cô tử vong.

Không gian này, rất kỳ dị.



Một không gian tương tự như chiều không gian thứ 4?

Lâm Tiểu Nguyệt không thể giải thích được.

Trong thư phòng, Lâm Tiểu Nguyệt tìm được một ly mì gói, cô cầm ở trong tay, định làm thí nghiệm thử.

…….

Quả nhiên.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trong tay Lâm Tiểu Nguyệt đang cầm ly mỳ gói.

Có hai tin tức tốt.

Một, cô có mì gói để ăn.

Hai, cô có không gian, có thể đi vào trong giấc mơ.

Bản thân mang theo dị năng xuyên sách, làm cho Lâm Tiểu Nguyệt cảm thấy rất thoải mái.

Khi tỉnh lại, Lâm Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, phát hiện Nhan Dương đúng thật đã về rồi.

Anh ngủ ở bên người cô, trên mặt dơ vô cùng, bị một lớp bụi dính lên.

Không biết ai, còn tưởng rằng anh đi đào huyệt lúc nửa đêm.

Lâm Tiểu Nguyệt rời giường, giấu ly mì xuống dưới tủ quần áo, định buổi tối pha trộm để ăn.

Khi xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng, thì cô nhìn thấy trên cái bàn gỗ cũ nát gần mép giường, đặt một túi giấy dầu, bên cạnh còn có một tờ giấy.

Lâm Tiểu Nguyệt nhìn thấy trên giấy có viết: 【Nhìn thấy thì ăn ngay đi, đừng để tên ngốc kia ăn! 】



“Phụt….”

Lâm Tiểu Nguyệt nở nụ cười.

Cô biết, đây là thức ăn mà nhân cách thứ ba của Nhan Dương mang về cho cô ăn, anh còn bảo cô ăn ngay, sợ Nhan Dương với nhân cách của một đứa trẻ 6 tuổi sẽ ăn hết.

Nhưng mà, tên ngốc cũng không phải là anh đấy sao?

Lâm Tiểu Nguyệt yên lặng thầm nghĩ.

Mở giấy thấm dầu ra, Lâm Tiểu Nguyệt nhìn thấy có một miếng bánh ngọt có phết bơ bên trong, cô bẻ ra một miếng nhỏ, phát hiện bên trong thế mà lại là nhân thịt!

Thời buổi này, thịt rất đắt đó!

Anh đi ra ngoài một chuyến vào buổi tối, mà có thể lấy được mấy món lạ như thế này về, xuất sắc!

Ra khỏi phòng, rửa mặt đơn giản một phen, Lâm Tiểu Nguyệt lập tức đi về phòng ăn vụng bánh rán.

Hai ngày này, rốt cuộc cũng có thể ăn được miếng thịt.

Hạnh phúc cũng có thể được nhân đôi lên.

Lâm Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Nhan Dương còn đang hô hô ngủ say, thỏa mãn nói: “Cảm ơn người chồng thứ ba nhà em.”

Ừ…..

Người chồng thứ ba?

Có hơi kỳ lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương