Rèm cửa, khăn trải bàn, chăn ga gối đệm, bình giữ nhiệt, bình nước đá, chậu sứ trắng… Bên nhà trai phụ trách những thứ lớn, còn mấy món nhỏ này thì bọn họ sẽ lo toan. Của hồi môn cũng là một khoản chi không hề ít. Phiền phức nhất là có một số món đồ phải mua bằng phiếu, mà trong tay họ lại không có phiếu.
“Hay bỏ bình nước đá đi nhé, chúng ta đâu có phiếu đâu.”
“Tôi thấy nhà họ Trương gả con cũng chuẩn bị thế. Con gái chỉ cưới một lần, ông đừng có mà keo kiệt. Chẳng phải ông có bạn học làm bên xưởng sản xuất bình nước à? Nhờ người ta mua hộ đi.”
Phí Nghê lấy tay che mặt, song chỉ giây lát sau, cô đã bình ổn cảm xúc của mình. Sau khi kéo dây đèn, lấy gương từ tủ đầu giường ra soi, chải lại tóc tai cẩn thận, cô bước chân ra khỏi phòng.
Phí Nghê thông báo với cha mẹ bên phòng ngoài: “Con và Diệp Phong đã kết thúc hẳn rồi, nhưng mà trong năm nay chắc chắn con sẽ kết hôn.”
“Có chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn còn đang yên lành sao? Nó bắt nạt con à?”
“Không ạ. Con cảm thấy anh ấy không hợp với mình.”
“Thế con cảm thấy ai hợp với con?”
Cha Phí đang định hỏi tiếp, bà bạn già đã nhéo ông một cái.
“Nghê này, chúng ta không thể chỉ vì một hai khuyết điểm mà phủ định toàn bộ một con người được. Điều kiện của Diệp Phong rất ổn, mà mẹ thấy nó cũng đối xử khá tốt với con…”
“Chuyện con đã quyết định rồi sẽ không thay đổi đâu ạ.”
Đợi cho Phí Nghê ôm chậu sứ trắng ra khỏi cửa, lão Phí mới lén nói với bạn già: “Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tự nhiên lại không hài lòng với Diệp Phong nữa? Có phải Tiểu Phương xen vào không thế?”
“Có phải con bé đã biết ai mua đài không? Ông kể với nó rồi hả?”
“Tôi nào có.”
Phí Nghê đứng ở trước cửa phòng nước, chờ người đàn ông đang tắm nước lạnh bên trong ra ngoài. Giọng nói của Diệp Phong lại vang vang bên tai cô: “Bây giờ nếu như tôi được phân nhà thì sẽ chẳng tốt hơn nhà em là bao nhiêu, kể cả muốn tắm cũng phải ra nhà tắm công cộng tắm. Tôi nghĩ bản thân em cũng không hi vọng mình vẫn cứ mãi sống một cuộc sống như vậy.”
Ngay cả chuyện bảo cô đến ở nhà cha mẹ anh ta, cũng là để cải thiện cuộc sống của cô.
Cô từ chối, thì là cô không biết điều.
Mà cô quả thực cũng đúng là không biết điều. Cô đã nói với Diệp Phong anh ta không cần phải lo cho cô, tự cô sẽ có nhà ở của mình.
Xưởng may mũ của cô chuẩn bị đến lượt phân nhà mới, tin tức này khiến cho rất nhiều người cả nam lẫn nữ vội vã báo tin kết hôn. Để kịp thời có thư giới thiệu kết hôn, có những người thậm chí còn đã bắt đầu tặng lễ. Về mặt lý thuyết mà nói, theo cấp bậc của Phí Nghê, việc phân nhà đương nhiên không tới lượt cô.
Nhưng Phí Nghê vẫn nhớ người bên hội thanh niên trí thức đã bảo, chỉ cần kết hôn cùng Phương Mục Dương, cô sẽ được phân nhà ở.
Nhà là xưởng của cô phân cho cô, sau này cho dù có ly hôn với Phương Mục Dương, nó vẫn không rời khỏi cô.
Phương Mục Dương cưới cô cũng không phải không được lợi, cô có thể chia nửa căn nhà cho cậu ta, như thế cậu ta sẽ không cần ở bệnh viện nữa.
Trong phòng quá mức ngột ngạt. Phí Nghê tỉnh lại lúc ba giờ sáng, có lẽ là bởi nóng quá. Cô xuống giường xỏ dép, lặng lẽ bước tới phòng nước, kéo dây bật đèn lên, mở vòi nước, nhắm mắt lại. Nước lạnh xối vào mặt cô, chảy qua các kẽ tay cô, rơi xuống bồn nước bên dưới. Phí Nghê ngẩng đầu, qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, cô trông thấy những vì sao.
Trời vừa tảng sáng, Phí Nghê đã đạp xe đến bệnh viện, nhưng Phương Mục Dương lại không có ở trong phòng. Cô để lại một tờ giấy hẹn gặp Phương Mục Dương lúc sáu giờ tối trước cổng công viên, cô mời cậu ta xem phim điện ảnh chiếu ngoài trời.
Phí Nghê đợi tới sáu rưỡi, Phương Mục Dương vẫn chưa xuất hiện. Vé vào cổng công viên và vé xem phim tốn cả thảy hai hào, sau khi trả tiền xong, Phí Nghê liền đi vào trong. Ở trong đang có ba bộ phim cùng chiếu, đều là phim nước ngoài cũ, ngoài rạp đã chiếu hết rồi. Cô tìm một vị trí ở bên rìa, lấy một tờ báo trong túi xách ra, lót xuống mặt đất. Đây là một bộ phim của Liên Xô, nhân vật chính đàn ghi-ta, tiếng ghi-ta hòa lẫn với tiếng ve sầu lích rích và tiếng lá cây xào xạc trước gió. Phí Nghê ngẩng lên nhìn trời, sao trời hôm nay thật sáng.
“Hay bỏ bình nước đá đi nhé, chúng ta đâu có phiếu đâu.”
“Tôi thấy nhà họ Trương gả con cũng chuẩn bị thế. Con gái chỉ cưới một lần, ông đừng có mà keo kiệt. Chẳng phải ông có bạn học làm bên xưởng sản xuất bình nước à? Nhờ người ta mua hộ đi.”
Phí Nghê lấy tay che mặt, song chỉ giây lát sau, cô đã bình ổn cảm xúc của mình. Sau khi kéo dây đèn, lấy gương từ tủ đầu giường ra soi, chải lại tóc tai cẩn thận, cô bước chân ra khỏi phòng.
Phí Nghê thông báo với cha mẹ bên phòng ngoài: “Con và Diệp Phong đã kết thúc hẳn rồi, nhưng mà trong năm nay chắc chắn con sẽ kết hôn.”
“Có chuyện gì vậy? Không phải hôm qua vẫn còn đang yên lành sao? Nó bắt nạt con à?”
“Không ạ. Con cảm thấy anh ấy không hợp với mình.”
“Thế con cảm thấy ai hợp với con?”
Cha Phí đang định hỏi tiếp, bà bạn già đã nhéo ông một cái.
“Nghê này, chúng ta không thể chỉ vì một hai khuyết điểm mà phủ định toàn bộ một con người được. Điều kiện của Diệp Phong rất ổn, mà mẹ thấy nó cũng đối xử khá tốt với con…”
“Chuyện con đã quyết định rồi sẽ không thay đổi đâu ạ.”
Đợi cho Phí Nghê ôm chậu sứ trắng ra khỏi cửa, lão Phí mới lén nói với bạn già: “Chuyện gì vậy nhỉ? Sao tự nhiên lại không hài lòng với Diệp Phong nữa? Có phải Tiểu Phương xen vào không thế?”
“Có phải con bé đã biết ai mua đài không? Ông kể với nó rồi hả?”
“Tôi nào có.”
Phí Nghê đứng ở trước cửa phòng nước, chờ người đàn ông đang tắm nước lạnh bên trong ra ngoài. Giọng nói của Diệp Phong lại vang vang bên tai cô: “Bây giờ nếu như tôi được phân nhà thì sẽ chẳng tốt hơn nhà em là bao nhiêu, kể cả muốn tắm cũng phải ra nhà tắm công cộng tắm. Tôi nghĩ bản thân em cũng không hi vọng mình vẫn cứ mãi sống một cuộc sống như vậy.”
Ngay cả chuyện bảo cô đến ở nhà cha mẹ anh ta, cũng là để cải thiện cuộc sống của cô.
Cô từ chối, thì là cô không biết điều.
Mà cô quả thực cũng đúng là không biết điều. Cô đã nói với Diệp Phong anh ta không cần phải lo cho cô, tự cô sẽ có nhà ở của mình.
Xưởng may mũ của cô chuẩn bị đến lượt phân nhà mới, tin tức này khiến cho rất nhiều người cả nam lẫn nữ vội vã báo tin kết hôn. Để kịp thời có thư giới thiệu kết hôn, có những người thậm chí còn đã bắt đầu tặng lễ. Về mặt lý thuyết mà nói, theo cấp bậc của Phí Nghê, việc phân nhà đương nhiên không tới lượt cô.
Nhưng Phí Nghê vẫn nhớ người bên hội thanh niên trí thức đã bảo, chỉ cần kết hôn cùng Phương Mục Dương, cô sẽ được phân nhà ở.
Nhà là xưởng của cô phân cho cô, sau này cho dù có ly hôn với Phương Mục Dương, nó vẫn không rời khỏi cô.
Phương Mục Dương cưới cô cũng không phải không được lợi, cô có thể chia nửa căn nhà cho cậu ta, như thế cậu ta sẽ không cần ở bệnh viện nữa.
Trong phòng quá mức ngột ngạt. Phí Nghê tỉnh lại lúc ba giờ sáng, có lẽ là bởi nóng quá. Cô xuống giường xỏ dép, lặng lẽ bước tới phòng nước, kéo dây bật đèn lên, mở vòi nước, nhắm mắt lại. Nước lạnh xối vào mặt cô, chảy qua các kẽ tay cô, rơi xuống bồn nước bên dưới. Phí Nghê ngẩng đầu, qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, cô trông thấy những vì sao.
Trời vừa tảng sáng, Phí Nghê đã đạp xe đến bệnh viện, nhưng Phương Mục Dương lại không có ở trong phòng. Cô để lại một tờ giấy hẹn gặp Phương Mục Dương lúc sáu giờ tối trước cổng công viên, cô mời cậu ta xem phim điện ảnh chiếu ngoài trời.
Phí Nghê đợi tới sáu rưỡi, Phương Mục Dương vẫn chưa xuất hiện. Vé vào cổng công viên và vé xem phim tốn cả thảy hai hào, sau khi trả tiền xong, Phí Nghê liền đi vào trong. Ở trong đang có ba bộ phim cùng chiếu, đều là phim nước ngoài cũ, ngoài rạp đã chiếu hết rồi. Cô tìm một vị trí ở bên rìa, lấy một tờ báo trong túi xách ra, lót xuống mặt đất. Đây là một bộ phim của Liên Xô, nhân vật chính đàn ghi-ta, tiếng ghi-ta hòa lẫn với tiếng ve sầu lích rích và tiếng lá cây xào xạc trước gió. Phí Nghê ngẩng lên nhìn trời, sao trời hôm nay thật sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook