Hai mắt Nhiếp Tuệ Tuệ sáng ngời, ngổi xổm xuống nhìn nhìn, tay giống như tuỳ ý cầm lên hai chiếc, giả vờ lơ đãng hỏi : “Hai chiếc áo này tôi cầm đi mặc”.

“Không được.

” Sở Uyển ngay cả đầu cũng không nhấc lên, tiếp tục dọn dẹp quần áo đồ đạc.

“Dù sao cô cũng không mặc.

” Nhiếp Tuệ Tuệ nói, “Cô nếu trang điểm, ăn mặc hoa hoè, lộng lẫy, lại chọc ra thị phi, hại ba mẹ phải chịu người khác nói khó nghe”.

Ngoài phòng, lão Nhiếp cùng Trần Tú Nga muốn nói lại thôi.

Sở Uyển đã thu thập hảo hành xong xuôi, dựa theo giấy tờ phân gia đã được xác nhận của cán bộ thôn, đem đồ vật thuộc về mình toàn bộ đóng gói thật cẩn thận.

Sở Uyển chỉ có một mình, không thể mang được nhiều đồ như vậy.


Cũng may chủ nhiệm Tưởng quan tâm, bà nói sẽ gọi mấy thanh niên trí thức đến hỗ trợ giúp cô chuyển đồ.

Vừa lúc Sở Uyển đã thu thập xong mọi thứ, ở ngoài phòng liền truyền đến tiếng của chủ nhiệm Tưởng.

“Đồng chí Sở, chúng tôi đã tới!”Sở Uyển vội vàng chạy chậm đi ra ngoài.

Đầu tiên là rương hành lý, sau đó là nồi chén gáo bồn, cuối cùng là lương thực, từng gói đồ một được kéo ra bên ngoài.

Mấy thanh niên trí thức cùng nhau đem hết đồ vật đi.

Chủ nhiệm Tưởng cầm giấy tờ phân gia, đối chiếu từng đồ vật Sở Uyển sắp xếp mang đi, quay vào nhà hỏi lão Nhiếp : “Nhiếp gia còn có dị nghị gì không?”Lão Nhiếp đen mặt, lắc đầu: “Không có.

”“Tốt, đừng để đến lúc mọi người đã đi hết rồi lại nói lấy mất đồ vật nhà ông mang đi”.

Chủ nhiệm Tưởng nói : “Thanh niên trí thức Sở, chúng ta đi”.


“Chờ một chút, chủ nhiệm Tưởng, cháu còn đồ muốn lấy.

”Trần Tú Nga đang định làm ầm lên liền bị lão Nhiếp ngăn cản.

Bởi vì ngày hôm qua là do bọn họ đưa ra đề nghị phân gia, hiện tại đã thực sự phân gia, bọn hó nếu còn gây sự, lật mặt nói không đồng ý, thì không riêng gì người dân trong thôn chê cười, thậm chí còn bị cán bộ thôn phê bình.

Đối với lần này phân gia, Thôn Ủy làm rất công bằng, ai đều không chiếm tiện nghi, cũng không ai bị thiết, nếu như còn gây sự, liền sẽ bị phê bình.

Cán bộ thôn không giống người dân không nói lý, bọn họ sẽ đứng ở phía tiểu quả phụ.

Lão Nhiếp bỗng nhiên cảm thấy, nhà ông ta lần này ăn phải bồ hòn.

Nhìn thấy Sở Uyển còn có chủ nhiệm Tưởng mang theo nhiều đồ vật trong nhà như vậy rời đi, Nhiếp Tuệ Tuệ cả người đều choáng váng.

Đây là việc gì vậy?Mắt thấy Sở Uyển còn đi một chuyến quay về phòng, ôm đi một chồng sách, Nhiếp Tuệ Tuệ không còn ngồi yên được nữa, chạy đến ngăn cản Sở Uyển : “Cô đây là tính làm gì?”“Nhà chúng ta đã phân gia, ba mẹ chị chưa nói sao?” Sở Uyển hỏi.

Hai mắt Nhiếp Tuệ Tuệ liền trợn tròn.

Như thế nào có thể phân gia!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương