Mở cửa ra, đặt hành lý xuống, Lục Hướng Dương nói: "Sau này cô sẽ ở đây, bên kia có lương thực và đồ nấu ăn, cô muốn ăn gì thì tự nấu, không cần phải dùng chung bếp và nồi với họ.
" Căn phòng này là phòng riêng nên phải trả tiền thuê, mỗi năm mười đồng.
"Vậy còn anh thì sao?" Cố Thanh Thanh hỏi.
"Tạm thời tôi sẽ chuyển đến ở cùng các anh em bên ký túc xá.
" Anh nghĩ tốt nhất là nên giữ kín đáo một chút.
Nhà họ Lý chắc chắn sẽ tìm đến, một phần vì họ muốn tìm cớ để gây sự với anh vì đã cứu cô gái này, phần khác là vì họ biết anh có tiền.
Nhân tiện, lần này anh cũng muốn làm cho một số người nghĩ rằng tiền của anh đã bị nhà họ Lý lấy hết.
Đội Hòe Hoa thuộc xã Hồng Kỳ, dân cư ở đây khá đông đúc, thanh niên trí thức cũng rất nhiều.
Có một số thanh niên trí thức rất giàu, gia đình có điều kiện tốt.
Đội trưởng dần dần nhận ra điều này nên đã xây dựng một số phòng riêng cho những ai muốn ở một mình.
Những phòng này được cho thuê với giá khác nhau, tùy theo kích thước, ai muốn ở riêng thì tự trả tiền thuê, không thì phải ở ký túc xá chung với nhiều người khác.
Phòng của Lục Hướng Dương có giá thuê là mười đồng mỗi năm, còn cần thêm một ít phiếu tiêu dùng.
Anh vừa chuyển vào không bao lâu, giờ đã nhường lại cho Cố Thanh Thanh.
Phòng khá rộng, có bố cục hình chữ nhật, rộng khoảng 3,5 mét.
Một bên có cửa ra vào và một cửa sổ.
Ba mặt còn lại đều là tường, và ở cuối phòng là một chiếc giường đất chạy dọc theo tường.
Nơi này thuộc miền Bắc, mùa đông lạnh giá và kéo dài, gần núi rừng, củi lửa rất nhiều, nên giường đất là tiện lợi nhất để chống lạnh, vì người dân quê không đủ tiền để mua nhiều chăn bông.
Lục Hướng Dương đặt bộ chăn bông và đệm mới mua lên giường đất.
Đây là những thứ anh mua cho Cố Thanh Thanh, vì cô đến đây mà chẳng có gì trong tay.
Để sinh tồn ở đây, mọi thứ đều phải mua.
Cơ thể cô không khỏe, chắc chắn không thể để cô chịu lạnh, nên trước khi trở về từ thành phố, anh đã chuẩn bị sẵn một bộ chăn bông và đệm.
Hành lý của Lục Hướng Dương rất nhiều, ngoài lương thực, trong phòng còn có hai bao lớn chưa mở, không ai biết một người đàn ông như anh lại có nhiều đồ đạc đến vậy.
Bây giờ lại thêm các vật dụng hàng ngày mới mua, căn phòng càng thêm chật chội.
Lục Hướng Dương chuẩn bị lấy chăn đệm của mình đi, anh móc từ túi ra mười đồng tiền lẻ, toàn là các tờ mệnh giá nhỏ, và một số phiếu, rồi đưa cho Cố Thanh Thanh.
"Cô cầm lấy, cần mua gì thì tự đi mua.
Dùng hết thì bảo tôi.
" "Những lương thực đó, cô cứ ăn thoải mái, ngày ba bữa, ăn no bụng thì sức khỏe mới tốt lên được.
" "Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không để cô đói, cũng không để cô thiếu tiền tiêu.
" Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Cố Thanh Thanh suýt bật cười, cảm giác như anh đang đóng vai một ông bố đang dạy dỗ con gái.
"Chỉ cần con nghe lời ba, ba sẽ cho con tiền tiêu vặt.
" Cố Thanh Thanh nhận tiền và phiếu, gật đầu ngoan ngoãn, "Tôi sẽ nghe lời anh mà.
" Cô cười rạng rỡ, không ngượng ngùng, cũng không tham lam.
Dù anh đã tiêu khá nhiều tiền cho cô, nhưng với Lục Hướng Dương, tiền không phải là thứ quan trọng nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook