[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
-
Chương 30: Thịt Ba Chỉ Xào Hành (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thuấn Hoa sau khi đi ra từ văn phòng thanh niên trí thứ, liền đi qua ngõ nhỏ Bách Thuận ở phía Tây con phố Châu Thị, bạn học Vương Tân Thụy của cô sống ở đó.
Hai người bọn họ lúc còn nhỏ là bạn học, quan hệ rất tốt, sau đó cũng tay trong tay đi báo danh tham gia binh đoàn Nội Mông, ở trong binh đoàn Nội Mông, lúc khó khăn nhất cũng đồng hành phù trợ lẫn nhau vượt qua những gian nan ấy.
Thậm chí ở trong cuốn sách, lúc cô bị dồn đến bước đường cùng rồi Vương Tân Thụy vẫn luôn giúp đỡ cho cô.
Vương Tân Thụy đã trở lại sau trận ốm vào năm ngoái, hai người bọn họ vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau, Cố Thuấn Hoa biết ba của Vương Tân Thụy làm ở công ty thực phẩm phụ của huyện.
Đầu năm nay không có cửa hàng nào khác nữa cả, đều là hợp tác xã, hợp tác xã giống như là rắc muối vừng vậy, nằm rải rác ở khắp nơi trong các con ngõ nhỏ khác nhau, Kiều Tú Nhã chính là thuộc vào rào của hợp tác xã.
Công ty thực phẩm phụ ở khu vực nội thành tổng quản lý toàn bộ các hợp tác xã khác trong huyện, vì thế những người làm việc ở công ty thực phẩm phụ của của huyện, đón nhận tin tức càng linh hoạt và nhanh chóng hơn.
Ba của Vương Tân Thụy làm việc ở công ty thực phẩm phụ của huyện, đó là một công việc béo bở rất có mặt mũi.
Cố Thuấn Hoa đi tới ngõ nhỏ Bách Thuận, rất nhanh đã tìm thấy được nhà của Vương Tân Thụy.
Nhà của Vương Tân Thụy cũng ở sân trong của ngõ nhỏ, có điều căn nhà mà bọn họ ở điều kiện tốt hơn nhiều, một cái sân nhỏ chỉ có bốn đến năm hộ gia đình, gia đình Vương Tân Thụy gồm ba người có hai gian phòng hơn mười mét vuông, một mình Vương Tân Thụy có một căn phòng của bản thân.
Lúc Cố Thuấn Hoa đi tới nơi, Vương Tân Thụy đang ngồi xổm trước cái bếp lò than nhóm lửa, nghe thấy giọng nói của Cố Thuấn Hoa, kinh ngạc quay người lại nhìn, liền nhìn thấy được Cố Thuấn Hoa.
Cô ấy lập tức trở nên vô cùng kích động, trực tiếp ôm chầm lấy Cố Thuấn Hoa: “Cậu cuối cùng cũng trở về rồi, cậu cuối cùng cũng đã trở về rồi! Chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ được ở thủ đô rồi!”
Mẹ của Vương Tân Thụy nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, ngay lập tức liền nhận ra, liền nở nụ cười nói: “Con nhìn con xem, tay thì đầy tro bụi, dính bẩn hết quần áo của Cố Thuấn Hoa rồi kìa!”
Vương Tân Thụy lúc này mới phản ứng lại được, nhanh chóng buông tay ra, lại ra sức giúp Cố Thuấn Hoa phủi sạch tro bụi trên người.
Cố Thuần Hoa cười nói: “Không có gì, vốn dĩ cũng đã không sạch sẽ lắm.”
Vương Tân Thụy kéo Cố Thuấn Hoa đi vào trong phòng, ríu ra ríu rít nói chuyện một lúc, sau đó lại hỏi thăm tình hình của Cố Thuấn Hoa, Cố Thuấn Hoa liền kể cho cô ấy nghe chuyện hiện tại bản thân đã ly hôn mang theo hai đứa trẻ quay trở về.
Vương Tân Thụy lo lắng hỏi: “Có thể đăng ký được không?”
Cố Thuấn Hoa lắc đầu: “Không dễ đăng ký lắm, vừa đi văn phòng thanh niên trí thức một chuyến, sống chết cầu khẩn van xin nhờ cậy các kiểu, cũng vẫn không cho đăng ký.”
Vương Tân Thụy nghe xong liền có chút buồn bực: “Dựa vào cái gì mà không cho đăng ký chứ? Cậu cũng đã ly hôn rồi, là thanh niên trí thức còn độc thân, nội dung chính sách đã quy định là có thể đăng ký, bọn họ dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ? Chúng ta ở trong binh đoàn hiến dâng tuổi thanh xuân, bây giờ ngược lại thì hay rồi, không cho chúng ta quay trở lại nữa? Không phải chỉ là chuyện thuận tiện mang về thêm hai đứa trẻ thôi sao, sao mà lại không cho đăng ký chứ? Ông ta thật sự không cho đăng ký, chúng ta liền tìm những thanh niên trí thức cùng chúng ta đi về nông thôn, mọi người cùng nhau đi tìm bọn họ, yêu cầu bọn họ phân xử đạo lý!”
Cố Thuấn Hoa: “Chủ nhiệm của văn phòng thanh niên trí thức họ Tôn, trùng hợp lại là chú ba của Tôn Gia Dương, cậu vẫn còn nhớ chú ba của cô ấy chứ? Năm đó chúng ta đến nhà cô ấy chơi, bà cụ nhà cô ấy gọi ông ta là Tiểu Tam Tử.”
Vương Tân Thụy suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh: “Là ông ta sao! Đều là người quen, cần gì phải làm khó người ta như vậy chứ?”
Cố Thuấn Hoa: “Ông ta cũng không phải là làm khó mình, chỉ là tình huống này của mình có chút đặc thù, không có chính sách, bọn họ cũng không dám làm bừa, có điều hôm nay mình cũng đã để lại vài lời ở đó rồi, không làm cho mình, mình tình nguyện đâm đầu chết ở nơi đó, chuyện la lối khóc lóc gì đó, mình cũng phải là không làm ra được. Có điều mình đang nghĩ rằng, có lẽ chuyện này vẫn là nên phải tiên lễ hậu binh.”
Vương Tân Thụy: “Cậu tính toán tiên lễ hậu binh như thế nào?”
Cố Thuấn Hoa: “Lại nói tiếp, vẫn là phải làm phiền đến chú rồi, mình suy nghĩ, mua cái gì ăn trước đã, đến nhà bọn họ xem sao, cầu nhân tình, quay lại vẫn tiếp tục không được nữa, mình sẽ đến làm loạn lên.”
Cố Thuấn Hoa sau khi đi ra từ văn phòng thanh niên trí thứ, liền đi qua ngõ nhỏ Bách Thuận ở phía Tây con phố Châu Thị, bạn học Vương Tân Thụy của cô sống ở đó.
Hai người bọn họ lúc còn nhỏ là bạn học, quan hệ rất tốt, sau đó cũng tay trong tay đi báo danh tham gia binh đoàn Nội Mông, ở trong binh đoàn Nội Mông, lúc khó khăn nhất cũng đồng hành phù trợ lẫn nhau vượt qua những gian nan ấy.
Thậm chí ở trong cuốn sách, lúc cô bị dồn đến bước đường cùng rồi Vương Tân Thụy vẫn luôn giúp đỡ cho cô.
Vương Tân Thụy đã trở lại sau trận ốm vào năm ngoái, hai người bọn họ vẫn thường xuyên gửi thư cho nhau, Cố Thuấn Hoa biết ba của Vương Tân Thụy làm ở công ty thực phẩm phụ của huyện.
Đầu năm nay không có cửa hàng nào khác nữa cả, đều là hợp tác xã, hợp tác xã giống như là rắc muối vừng vậy, nằm rải rác ở khắp nơi trong các con ngõ nhỏ khác nhau, Kiều Tú Nhã chính là thuộc vào rào của hợp tác xã.
Công ty thực phẩm phụ ở khu vực nội thành tổng quản lý toàn bộ các hợp tác xã khác trong huyện, vì thế những người làm việc ở công ty thực phẩm phụ của của huyện, đón nhận tin tức càng linh hoạt và nhanh chóng hơn.
Ba của Vương Tân Thụy làm việc ở công ty thực phẩm phụ của huyện, đó là một công việc béo bở rất có mặt mũi.
Cố Thuấn Hoa đi tới ngõ nhỏ Bách Thuận, rất nhanh đã tìm thấy được nhà của Vương Tân Thụy.
Nhà của Vương Tân Thụy cũng ở sân trong của ngõ nhỏ, có điều căn nhà mà bọn họ ở điều kiện tốt hơn nhiều, một cái sân nhỏ chỉ có bốn đến năm hộ gia đình, gia đình Vương Tân Thụy gồm ba người có hai gian phòng hơn mười mét vuông, một mình Vương Tân Thụy có một căn phòng của bản thân.
Lúc Cố Thuấn Hoa đi tới nơi, Vương Tân Thụy đang ngồi xổm trước cái bếp lò than nhóm lửa, nghe thấy giọng nói của Cố Thuấn Hoa, kinh ngạc quay người lại nhìn, liền nhìn thấy được Cố Thuấn Hoa.
Cô ấy lập tức trở nên vô cùng kích động, trực tiếp ôm chầm lấy Cố Thuấn Hoa: “Cậu cuối cùng cũng trở về rồi, cậu cuối cùng cũng đã trở về rồi! Chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ được ở thủ đô rồi!”
Mẹ của Vương Tân Thụy nghe thấy động tĩnh liền đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, ngay lập tức liền nhận ra, liền nở nụ cười nói: “Con nhìn con xem, tay thì đầy tro bụi, dính bẩn hết quần áo của Cố Thuấn Hoa rồi kìa!”
Vương Tân Thụy lúc này mới phản ứng lại được, nhanh chóng buông tay ra, lại ra sức giúp Cố Thuấn Hoa phủi sạch tro bụi trên người.
Cố Thuần Hoa cười nói: “Không có gì, vốn dĩ cũng đã không sạch sẽ lắm.”
Vương Tân Thụy kéo Cố Thuấn Hoa đi vào trong phòng, ríu ra ríu rít nói chuyện một lúc, sau đó lại hỏi thăm tình hình của Cố Thuấn Hoa, Cố Thuấn Hoa liền kể cho cô ấy nghe chuyện hiện tại bản thân đã ly hôn mang theo hai đứa trẻ quay trở về.
Vương Tân Thụy lo lắng hỏi: “Có thể đăng ký được không?”
Cố Thuấn Hoa lắc đầu: “Không dễ đăng ký lắm, vừa đi văn phòng thanh niên trí thức một chuyến, sống chết cầu khẩn van xin nhờ cậy các kiểu, cũng vẫn không cho đăng ký.”
Vương Tân Thụy nghe xong liền có chút buồn bực: “Dựa vào cái gì mà không cho đăng ký chứ? Cậu cũng đã ly hôn rồi, là thanh niên trí thức còn độc thân, nội dung chính sách đã quy định là có thể đăng ký, bọn họ dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ? Chúng ta ở trong binh đoàn hiến dâng tuổi thanh xuân, bây giờ ngược lại thì hay rồi, không cho chúng ta quay trở lại nữa? Không phải chỉ là chuyện thuận tiện mang về thêm hai đứa trẻ thôi sao, sao mà lại không cho đăng ký chứ? Ông ta thật sự không cho đăng ký, chúng ta liền tìm những thanh niên trí thức cùng chúng ta đi về nông thôn, mọi người cùng nhau đi tìm bọn họ, yêu cầu bọn họ phân xử đạo lý!”
Cố Thuấn Hoa: “Chủ nhiệm của văn phòng thanh niên trí thức họ Tôn, trùng hợp lại là chú ba của Tôn Gia Dương, cậu vẫn còn nhớ chú ba của cô ấy chứ? Năm đó chúng ta đến nhà cô ấy chơi, bà cụ nhà cô ấy gọi ông ta là Tiểu Tam Tử.”
Vương Tân Thụy suy nghĩ một lúc, bừng tỉnh: “Là ông ta sao! Đều là người quen, cần gì phải làm khó người ta như vậy chứ?”
Cố Thuấn Hoa: “Ông ta cũng không phải là làm khó mình, chỉ là tình huống này của mình có chút đặc thù, không có chính sách, bọn họ cũng không dám làm bừa, có điều hôm nay mình cũng đã để lại vài lời ở đó rồi, không làm cho mình, mình tình nguyện đâm đầu chết ở nơi đó, chuyện la lối khóc lóc gì đó, mình cũng phải là không làm ra được. Có điều mình đang nghĩ rằng, có lẽ chuyện này vẫn là nên phải tiên lễ hậu binh.”
Vương Tân Thụy: “Cậu tính toán tiên lễ hậu binh như thế nào?”
Cố Thuấn Hoa: “Lại nói tiếp, vẫn là phải làm phiền đến chú rồi, mình suy nghĩ, mua cái gì ăn trước đã, đến nhà bọn họ xem sao, cầu nhân tình, quay lại vẫn tiếp tục không được nữa, mình sẽ đến làm loạn lên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook