Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
-
Chương 28:
“Muốn học cũng không phải là không được!”
Bà nội Kỷ nghiêm túc nói:
- “Nhưng, cháu muốn học liền phải học đến cùng, không thể đầu voi đuôi chuột, học được hai ngày đã cảm thấy khổ cực không muốn học nữa, đến lúc đó bà nội nhất định sẽ tức giận!”
Kỷ Nghênh Hạ không nghĩ rằng cô sẽ từ bỏ, vất vả chút có tính là gì? Có thể khó hơn cô tập võ khi còn nhỏ?
- “Bà nội, ngươi yên tâm đi! Người còn không hiểu rõ cháu sao, cháu lúc nào làm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới?”
Kỷ Nghênh Hạ cười cam đoan, làm việc thường xuyên vứt bừa bãi, đầu voi đuôi chuột đó là Kỷ Nghênh Xuân, cũng không phải cô.
Bà nội Kỷ gật gật đầu:
- “Đúng vậy, ngươi luôn luôn mạnh hơn Nghênh Xuân!”
Kỷ Nghênh Hạ không nói lời nào, bà của cô có thể nói Kỷ Nghênh Xuân không tốt, nhưng cô không thể nói.
Bà nội Kỷ đặt vải lên bàn, sau đó đo kích thước Kỷ Nghênh Hạ. Sau khi vẽ vài lần trên vải bằng thước kẻ lớn, bà lấy một chiếc kéo lớn cắt vải. Bà nội Kỷ cắt rất nhanh, sau mấy lần liền đem vải vóc cắt xong. Tiếp đó bà đem vải vóc đã cắt xong từng khối từng khối cất kỹ.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy mà than thở, tay nghề của bà nào chỉ là tốt, đó là vô cùng tốt a!
- “Trong phòng Đại tẩu cháu có máy may, cháu dùng nó may nhanh hơn, cháu cầm vải vóc đi tìm Đại tẩu cháu, máy đó bà không biết sử dụng!”
Bà nội Kỷ gỡ xuống kính lão, tỉ mỉ đem nó đặt vào trong hộp.
Máy may? Trong trí nhớ cô có thứ như vậy, thời điểm Đại tẩu cô kết hôn mua, cô chưa bao giờ dùng qua, đại tẩu rất yêu quý, bình thường cũng là dùng vải đậy lại , thời điểm muốn dùng mới lấy ra.
Kỷ Nghênh Hạ cầm vải vóc đã cắt xong đi tìm Đại đường tẩu. Đại đường tẩu ngược lại là dứt khoát, trực tiếp đem máy may đẩy ra ngoài, tự mình dạy cô dùng như thế nào. Kỷ Nghênh Hạ chưa bao giờ dùng qua, có chút sợ hãi, cầm chút vải rách không cần thử mấy lần, mới dám đem vải bà nội cắt tốt lấy ra may.
Đại đường tẩu ở bên cạnh hỗ trợ giúp sắp xếp các mảnh vải, Kỷ Nghênh Hạ có thể thực sự là tốt để ăn bát cơm này, không đến hai cái liền lên tay, các đường nối bên may rất nhanh và thẳng. Chưa đến một giờ cô đã hoàn thành một bộ quần áo. Tiếp đó cô lại bắt đầu may đồ lót bên trong.
Đại đường tẩu cầm áo sơmi Kỷ Nghênh Hạ may xong cầm ở trong tay giũ giũ, kéo thẳng ra. Xem xét, ôi, thật là đẹp mắt với tay áo phồng, còn có một chiếc thắt lưng!
- “Chiếc váy này đẹp quá, nếu ta không mang thai, ta cũng muốn may một chiếc!”
Đại đường tẩu hâm mộ nói:
- “Mắt bà nội thật tốt! Em dáng người đẹp, mặc cái này chắc chắn dễ nhìn!”
Kỷ Nghênh Hạ cười cười:
- “Chờ tẩu sinh xong, để bà cắt cho tẩu một bộ kiểu dáng này !”
Đại đường tẩu lắc đầu, nói:
- “Ta mặc chắc chắn không có đẹp bằng em, em gầy, ta đã sinh em bé, bụng có nhiều thịt thừa, mặc lộ ra bụng, không dễ nhìn!”
Ngay khi Kỷ Nghênh Hạ hoàn thành đồ lót của mình, bà của cô đã mang một số vải vóc đã cắt hoàn chỉnh, cười đưa cho Kỷ Nghênh Hạ. Kỷ Nghênh Hạ nhận lấy xem xét, sợ hết hồn, bà nội cô đây là đem toàn bộ vốn liếng của mình đều cho lấy ra hết? Nhiều như vậy?
- “Bà nội, người tại sao lại cắt thêm một cái áo sơ mi a?”
Kỷ Nghênh Hạ vừa mới may xong một cái áo sơmi, nhìn thấy vải mà bà cắt là có thể nhìn ra ngay:
- “Con đã có một cái rồi, làm nhiều như vậy làm cái gì a?”
Nói xong còn liếc Đại đường tẩu một cái, sợ chị tức giận, dù sao, cũng không nên bất công quá rõ ràng. Cô làm nhiều quần áo cùng một lúc, quá rõ ràng .
Đại đường tẩu mặc dù có chút không thoải mái, nhưng nghĩ lại cũng buông ra, nhà chồng đối với cô rất tốt. Ngoại trừ mẹ chồng, tất cả đối với cô đều rất tốt, nhất là bà nội. Không cần thiết vì chút quần áo làm bà nội tức giận. Dù sao Nghênh Hạ đã lớn, sắp bàn chuyện hôn sự, không thể mặc những bộ quần áo quá tồi tàn khi về ra mắt nhà chồng, điều này cô có thể lý giải.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn Đại đường tẩu không tức giận, thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội Kỷ hài lòng nhìn Đại đường tẩu. Đứa nhỏ này thật tốt. Bỗng nhiên nghĩ đến Kỷ Nghênh Xuân bá đạo, trừng mắt nhìn:
- “ Cháu cứ việc làm, nhiều năm như vậy đều không có một bộ quần áo mới, ai dám nói?”
Tất nhiên bà nội đã nói nhú vậy cô cũng không nói gì nữa, dù sao cắt đều cắt rồi.
Hai chiếc áo có hoa văn khác nhau, vải mà Kỷ Nghênh Hạ mua là vải hoa nhỏ, vải bà nội Kỷ đưa là hoa mẫu đơn, hoa to. Nói thật ra, Kỷ Nghênh Hạ không thích lắm, quá loè loẹt rồi, nhưng đó là tâm ý của bà nội, cô dù cho không thích, cũng phải thật cao hứng đón nhận. Nếu không sẽ khiến lòng bà cụ đau lòng.
Bà nội Kỷ nghiêm túc nói:
- “Nhưng, cháu muốn học liền phải học đến cùng, không thể đầu voi đuôi chuột, học được hai ngày đã cảm thấy khổ cực không muốn học nữa, đến lúc đó bà nội nhất định sẽ tức giận!”
Kỷ Nghênh Hạ không nghĩ rằng cô sẽ từ bỏ, vất vả chút có tính là gì? Có thể khó hơn cô tập võ khi còn nhỏ?
- “Bà nội, ngươi yên tâm đi! Người còn không hiểu rõ cháu sao, cháu lúc nào làm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới?”
Kỷ Nghênh Hạ cười cam đoan, làm việc thường xuyên vứt bừa bãi, đầu voi đuôi chuột đó là Kỷ Nghênh Xuân, cũng không phải cô.
Bà nội Kỷ gật gật đầu:
- “Đúng vậy, ngươi luôn luôn mạnh hơn Nghênh Xuân!”
Kỷ Nghênh Hạ không nói lời nào, bà của cô có thể nói Kỷ Nghênh Xuân không tốt, nhưng cô không thể nói.
Bà nội Kỷ đặt vải lên bàn, sau đó đo kích thước Kỷ Nghênh Hạ. Sau khi vẽ vài lần trên vải bằng thước kẻ lớn, bà lấy một chiếc kéo lớn cắt vải. Bà nội Kỷ cắt rất nhanh, sau mấy lần liền đem vải vóc cắt xong. Tiếp đó bà đem vải vóc đã cắt xong từng khối từng khối cất kỹ.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy mà than thở, tay nghề của bà nào chỉ là tốt, đó là vô cùng tốt a!
- “Trong phòng Đại tẩu cháu có máy may, cháu dùng nó may nhanh hơn, cháu cầm vải vóc đi tìm Đại tẩu cháu, máy đó bà không biết sử dụng!”
Bà nội Kỷ gỡ xuống kính lão, tỉ mỉ đem nó đặt vào trong hộp.
Máy may? Trong trí nhớ cô có thứ như vậy, thời điểm Đại tẩu cô kết hôn mua, cô chưa bao giờ dùng qua, đại tẩu rất yêu quý, bình thường cũng là dùng vải đậy lại , thời điểm muốn dùng mới lấy ra.
Kỷ Nghênh Hạ cầm vải vóc đã cắt xong đi tìm Đại đường tẩu. Đại đường tẩu ngược lại là dứt khoát, trực tiếp đem máy may đẩy ra ngoài, tự mình dạy cô dùng như thế nào. Kỷ Nghênh Hạ chưa bao giờ dùng qua, có chút sợ hãi, cầm chút vải rách không cần thử mấy lần, mới dám đem vải bà nội cắt tốt lấy ra may.
Đại đường tẩu ở bên cạnh hỗ trợ giúp sắp xếp các mảnh vải, Kỷ Nghênh Hạ có thể thực sự là tốt để ăn bát cơm này, không đến hai cái liền lên tay, các đường nối bên may rất nhanh và thẳng. Chưa đến một giờ cô đã hoàn thành một bộ quần áo. Tiếp đó cô lại bắt đầu may đồ lót bên trong.
Đại đường tẩu cầm áo sơmi Kỷ Nghênh Hạ may xong cầm ở trong tay giũ giũ, kéo thẳng ra. Xem xét, ôi, thật là đẹp mắt với tay áo phồng, còn có một chiếc thắt lưng!
- “Chiếc váy này đẹp quá, nếu ta không mang thai, ta cũng muốn may một chiếc!”
Đại đường tẩu hâm mộ nói:
- “Mắt bà nội thật tốt! Em dáng người đẹp, mặc cái này chắc chắn dễ nhìn!”
Kỷ Nghênh Hạ cười cười:
- “Chờ tẩu sinh xong, để bà cắt cho tẩu một bộ kiểu dáng này !”
Đại đường tẩu lắc đầu, nói:
- “Ta mặc chắc chắn không có đẹp bằng em, em gầy, ta đã sinh em bé, bụng có nhiều thịt thừa, mặc lộ ra bụng, không dễ nhìn!”
Ngay khi Kỷ Nghênh Hạ hoàn thành đồ lót của mình, bà của cô đã mang một số vải vóc đã cắt hoàn chỉnh, cười đưa cho Kỷ Nghênh Hạ. Kỷ Nghênh Hạ nhận lấy xem xét, sợ hết hồn, bà nội cô đây là đem toàn bộ vốn liếng của mình đều cho lấy ra hết? Nhiều như vậy?
- “Bà nội, người tại sao lại cắt thêm một cái áo sơ mi a?”
Kỷ Nghênh Hạ vừa mới may xong một cái áo sơmi, nhìn thấy vải mà bà cắt là có thể nhìn ra ngay:
- “Con đã có một cái rồi, làm nhiều như vậy làm cái gì a?”
Nói xong còn liếc Đại đường tẩu một cái, sợ chị tức giận, dù sao, cũng không nên bất công quá rõ ràng. Cô làm nhiều quần áo cùng một lúc, quá rõ ràng .
Đại đường tẩu mặc dù có chút không thoải mái, nhưng nghĩ lại cũng buông ra, nhà chồng đối với cô rất tốt. Ngoại trừ mẹ chồng, tất cả đối với cô đều rất tốt, nhất là bà nội. Không cần thiết vì chút quần áo làm bà nội tức giận. Dù sao Nghênh Hạ đã lớn, sắp bàn chuyện hôn sự, không thể mặc những bộ quần áo quá tồi tàn khi về ra mắt nhà chồng, điều này cô có thể lý giải.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn Đại đường tẩu không tức giận, thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội Kỷ hài lòng nhìn Đại đường tẩu. Đứa nhỏ này thật tốt. Bỗng nhiên nghĩ đến Kỷ Nghênh Xuân bá đạo, trừng mắt nhìn:
- “ Cháu cứ việc làm, nhiều năm như vậy đều không có một bộ quần áo mới, ai dám nói?”
Tất nhiên bà nội đã nói nhú vậy cô cũng không nói gì nữa, dù sao cắt đều cắt rồi.
Hai chiếc áo có hoa văn khác nhau, vải mà Kỷ Nghênh Hạ mua là vải hoa nhỏ, vải bà nội Kỷ đưa là hoa mẫu đơn, hoa to. Nói thật ra, Kỷ Nghênh Hạ không thích lắm, quá loè loẹt rồi, nhưng đó là tâm ý của bà nội, cô dù cho không thích, cũng phải thật cao hứng đón nhận. Nếu không sẽ khiến lòng bà cụ đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook